Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 197: Hồi ức



Tiếng đồng hồ báo thức vang lên réo rắt, cô cau mi tâm rồi đôi mắt xinh đẹp mở ra, với tay tắt tiếng chuông báo thức đi, vùi đầu vào trong con gấu nhỏ màu hồng mềm mại mà ôm lấy.

"An Nhiên...dậy thôi con..."

Giọng nói nhẹ nhàng của mẹ cô vang lên bên tai, tay bà khẽ lay nhẹ vào người con gái. Hàn Kỳ Âm lười biếng chui vào trong chăn, mẹ cô bật cười trước màn lười nhác như chú mèo con này. Bà kiên nhẫn lay lay cô dậy, Hàn Kỳ Âm bị đánh thức cũng không ngủ nổi nữa, hé mắt ra khỏi chăn nhìn mẹ, sau đó nũng nịu ôm lấy bà

"Mẹ...con không muốn đi học đâu..."

Mẹ cô cười hiền dịu vuốt tóc cô

"Ngoan nào...sáng nay mẹ đã làm món con thích ăn nhất đấy."

Cô bĩu môi đấu tranh tư tưởng, mẹ cô một bên lại xốc dậy tinh thần "Nhanh lên nào..." Hàn Kỳ Âm cuối cùng đành thỏa hiệp ngồi dậy, bên cạnh là con gấu bông màu hồng của cô, căn phòng cũng ngập tràn sắc hồng xinh đẹp.

Cô nhìn gương mặt vừa đẹp lại vừa hiền chăm chú đên nỗi bà phải sờ lên mặt mình, cất tiếng hỏi

"Mặt mẹ có dính gì hay sao?"

"Mẹ ơi, có phải là con đang mơ hay không?"

Cô đột nhiên hỏi

"Tại sao con lại hỏi như thế?"

Mẹ cô bật cười trước câu hỏi có phần ngây ngô của cô, vuốt tóc cô đầy âu yếm.

Hàn Kỳ Âm nghĩ 'đúng rồi, nếu là mơ thì tại sao cô có thể cảm nhận được mẹ một cách rõ ràng như thế? lại còn rất chân thật...'

"Nào mau lên, con sắp trễ giờ rồi đấy..."

Mẹ cô đứng dậy, không quên nhắc nhở cô. Hàn Kỳ Âm gật đầu nhìn theo bóng bà đi ra, lúc đóng cửa lại còn cười với cô. Cô vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, nhìn khuôn mặt trong gương xinh đẹp không thay đổi, đôi mắt long lanh rạng rỡ.

Vốc nước lên rửa mặt, ánh mắt cô chạm phải ngón áp út, nơi đó trống không. Không biết tại sao trong lòng cô lại cảm thấy dường như mình đã quên đi điều gì đó?

Lắc lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, Hàn Kỳ Âm bước ra ngoài đã nhìn thấy ba đang ngồi đọc báo. Mẹ đang nấu ăn, khung cảnh bình thường như bao ngày mà hôm nay khóe mắt cô lại hơi cay cay.

"Ba."

Hàn Kỳ Âm chạy ào đến ôm chầm lấy ông từ đằng sau, hôm nay cô thật khác lạ. Nhưng cô chỉ cảm thấy rất nhớ họ, dường như đã lâu...lâu lắm rồi cô mới được gặp lại họ.

"Sao thế con?"

"Hôm nay con lạ lắm nha..."

Hàn Kỳ Âm dụi dụi đầu vào lưng ông, trên người ông luôn có mùi thuốc lá thoang thoảng, mẹ cô bưng đĩa thức ăn để lên bàn, cười cười nhìn hai bố con.

"Con rất yêu ba mẹ..."

Cô nói.

Ba mẹ cô đều cười, ba cô xoa đầu cô một cách âu yếm "ba mẹ cũng vậy." Khung cảnh gia đình ba người vô cùng hạnh phúc, nhưng cái xoa đầu này dường như trước đó đã có ai cũng từng hay xoa đầu cô như thế...

Bàn tay đó cũng to và rộng không kém gì ba, trái tim cô đột nhiên như thắt lại khi cố nhớ về hắn, trong đầu cô hình ảnh mập mờ hư ảo không rõ ràng. Ánh mắt bỗng chạm phải tờ lịch để trên bàn, vốn dĩ nó hoàn toàn bình thường nhưng ngày ghi ở trên đó mới là bất thường.

"Mẹ ơi...hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?"

Cô nghoảnh sang hỏi mẹ. Mẹ cô cười hiền đáp

"Ngày x tháng x năm 20xx"

"Năm 20xx..."

Cô chợt lẩm bẩm.

"An Nhiên...ăn mau lên con, sắp trễ giờ đi học của con rồi đấy."

Mẹ cô giục giã. Hàn Kỳ Âm nhìn khuôn mặt cha mẹ, lại nhìn khung cảnh khắp căn phòng, tất cả mọi thứ đều như trong trí nhớ của cô, còn cả bộ quần áo đồng phục trên người...

"Không đúng..."

"Con nói gì cơ?"

"Ba...mẹ..."

Nước mắt cô bất chợt rơi xuống, tại sao cô lại khóc thế này? Rõ ràng ba mẹ cô đang ở ngay bên cạnh, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đau xót vô cùng, cảm giác khi mất đi người thân, cảm giác khi mất đi thứ gì đó dường như rất quý giá...

Mẹ cô lo lắng ôm lấy cô an ủi, trong vòng tay của bà, Hàn Kỳ Âm đáng lẽ nên hạnh phúc nhưng cô lại không thể...

Kí ức như một tấm gương bị đập vỡ chợt ùa về trong tâm trí, hình ảnh về người đàn ông xuất hiện rõ ràng hơn. Ánh mắt lạnh lùng màu hổ phách cùng mỗi lời nói bá đạo, cử chỉ âu yếm cô, cả chiếc nhẫn mà hắn mới lồng vào ngón tay của mình...

"Con xin lỗi...con phải quay về với Cố Thâm..."

Cô nức nở nói, gương mặt của ba mẹ vẫn cười hiền hòa, nhưng khung cảnh căn phòng bắt đầu mờ dần rồi tối om, Hàn Kỳ Âm chỉ còn lại một mình trong bóng tối cô đơn, lạnh lẽo. Thứ duy nhất khiến trái tim cô còn đập và vững vàng hơn chính là Cố Thâm.

"Lão đại..."

Cô gọi hắn trong suy nghĩ, trong trái tim và bằng tất cả tình cảm của mình. Vật ở ngón tay đã quay trở lại, đó chính là chiếc nhẫn mà hắn vừa cầu hôn cô. Hàn Kỳ Âm vuốt ve nó, cô đã có thể chìm đắm trong giấc mơ đó, chìm đắm trong quá khứ nhưng tình cảm dành cho hắn thì không thể.

Chính tình cảm đó đã khiến cô thức tỉnh, đối mặt với thực tại, hóa ra khoảng cách giữa bọn họ, mẫu thuẫn giữa bọn họ chỉ là sự hèn nhát, là quá khứ cô không dám đối mặt. Nhưng bây giờ cô không muốn phải đánh mất hắn, không muốn phải quên đi hắn...

Hàn Kỳ Âm chợt giật mình mở bừng mắt ra, nước mắt đã rơi ướt đẫm gương mặt. Trần nhà với đèn chùm xa hoa quen thuộc, cô đưa mắt nhìn xung quanh, hóa ra vừa nãy là một giấc mơ, cô vẫn đang ở Cố gia...