Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 26: Mộ thiếu chăm sóc



Chiếc trực thăng bay với tốc độ nhanh nhất có thể trở về Mộ gia, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Lúc hạ cánh, Mộ Dung Nham ôm lấy Hàn Kỳ Âm bước xuống, Mộ gia Mộ Vinh và bà Mộ Hoa nhận được tin báo đã sốt sắng đứng đợi bên ngoài.

Mộ Dung Tuyết-em gái của Mộ Dung Nham khoanh hai tay đứng bên cạnh bà Mộ, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng trái ngược hẳn với sự lo lắng của ông bà Mộ.

Mộ Dung Tuyết là thiên kim tiểu thư của Mộ gia. Hai mươi lăm tuổi, khí chất ngời ngời, đàn ông si mê cô nhiều vô số, thân hình quyến rũ cùng mái tóc xoăn dài, còn cao một mét bảy mươi lăm, được nhiều đàn ông theo đuổi là thế, nhưng cô vẫn chưa thấy người đàn ông nào thực sự hứng thú và thu hút cô. Mộ Dung Tuyết trời sinh tư chất thông minh, biết kinh doanh và được ông Mộ cho điều hành công việc ở Mộ gia, trái ngược hẳn với Mộ Dung Nham- Mộ thiếu nổi danh ăn chơi, sát gái.

Mộ Dung Nham tuy rằng ăn chơi nhưng anh biết dừng đúng lúc trong phạm vi cho phép của Mộ Vinh, chưa lần nào anh gây ra hậu quả nghiêm trọng, chỉ có một lần có một cô gái nhận đã mang thai con của Mộ Dung Nham, đến Mộ gia đòi quyền lợi. Mộ Dung Nham không nói nhiều sử dụng biện pháp mà không ai biết, cô gái đó cuối cùng cũng thừa nhận đó không phải là con của anh, chỉ muốn lợi dụng anh để đổ vỏ, thuận lợi bước chân vào Mộ gia hưởng vinh hoa phú quý.

Mộ Dung Nham ăn chơi bên ngoài nhưng anh không có ngu mà không nhận ra, muốn qua mắt được anh, không có cửa.

Khi nhìn thấy trên tay anh bế một cô gái lạ mặt, Mộ Dung Tuyết cũng không lạ lẫm gì, nhưng có hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ Mộ gia. Trước giờ Mộ Dung Nham chỉ chơi bời ở bên ngoài, không dẫn phụ nữ về bao giờ, lần này anh mất tích hai ngày, còn đưa một cô gái lạ mặt về, hai ông bà Mộ hỏi anh có sao không, sau đó ánh mắt dừng trên người Hàn Kỳ Âm ở trong lòng anh

"Dung Nham... Cô gái này là ai?" bà Mộ hỏi.

Mộ Dung Nham cúi xuống nhìn Hàn Kỳ Âm bằng ánh mắt dịu dàng

"Cô ấy là người đã cứu con, là ân nhân của con."

"Con bị thương hay sao?!" bà Mộ nghe thế lo lắng hỏi, khi nhìn thấy vết thương được băng bó trên cánh tay anh lại càng sốt sắng hơn.

Nhưng Mộ Dung Nham đã trấn an bà Mộ

"Không sao đâu mẹ."

Trong lòng anh lúc này, chỉ có khuôn mặt người con gái đang ngủ say cùng với thân thể ấm áp của cô.

Mộ Vinh cũng không nói nhiều, bảo anh vào trong

"Không sao là tốt. Mau vào nhà đi."

Ông vẫn như mọi ngày, quan tâm đến thể diện của Mộ gia hơn cả, cho dù lo lắng cho anh nhưng cũng không thể hiện ra. Lần này, Mộ Dung Nham còn đem một cô gái lạ mặt về, Mộ Vinh đánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ, anh ta hiểu ý nhanh chóng đi điều tra thân thế của Hàn Kỳ Âm. Không giống những lần trước, có vẻ anh rất nghiêm túc, trước giờ Mộ Dung Nham chỉ chơi bời bên ngoài, biết tính cách của anh ra sao, ông Mộ cũng không quản, miễn là không ảnh hưởng đến thanh danh của Mộ gia, thì anh muốn làm gì cũng được. Nhưng hiện tại, ông cũng cần biết cô gái này là ai, nếu tiếp cận anh vì có mục đích, ông sẵn sàng làm cho cô ta biến mất khỏi nơi này.

Mộ Dung Tuyết ở một bên đã chứng kiến tất cả, cô biết cha mình thể nào cũng cho người đi điều tra về cô gái đó, bèn nhếch miệng cười khẩy. Hào môn thế gia...làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, cẩn trọng kín đáo, đâu được tự do thoải mái...

Mộ Dung Tuyết đi theo vào trong, mái tóc xoăn dài tung bay trong gió từng lọn hoàn mỹ, giày cao gót vang lên từng tiếng 'cộp cộp' giòn giã.

Đêm khuya, biệt thự của Mộ gia vẫn sáng đèn, đặc biệt là trong căn phòng của Hàn Kỳ Âm, Mộ Dung Nham đã cho người ra ngoài, chỉ còn một mình anh trong phòng chăm sóc cho cô.

Đúng như anh lo lắng, vết thương trên tay cô đã nhiễm trùng rồi phát sốt. Hàn Kỳ Âm sốt rất cao, gần bốn mươi độ, anh đã cho cô uống thuốc mà cô vẫn chưa hạ sốt, tay anh chốc chốc lại lật giở chiếc khăn mặt đắp trên trán cho cô, trong mắt của thiếu gia Mộ gia lần đầu tiên đong đầy âu lo nhiều đến thế.

"Ba...mẹ..." Hàn Kỳ Âm dường như đang mê sảng, miệng cứ liên tục gọi

Mộ Dung Nham nhìn cô vừa khóc vừa gọi như thế, anh không biết là cô gặp phải chuyện gì, xót xa nắm lấy tay cô. Nhưng Hàn Kỳ Âm vẫn nức nở từng tiếng nhỏ, cho đến khi trời sáng, Mộ Dung Nham đã ở cạnh chăm sóc cho cô cả một đêm không ngủ, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, đến gần sáng mới chậm rãi thiếp đi...