Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 35: "Xin lỗi chúng tôi ngay!"



" Đợi đã!"

Lâm Tuấn Kiệt gọi với theo bóng dáng Cố Thâm và Hàn Kỳ Âm. Cô nghoảnh lại đằng sau nhìn anh ta, còn Cố Thâm vẫn một mực ôm eo cô đi như không nghe thấy gì.

Hàn Kỳ Âm ngẩng đầu nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, đôi mắt Cố Thâm lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, đôi chân sải từng bước dài. Cô không theo kịp hắn nên hắn bèn như hơi nhấc cô lên để theo kịp tốc độ.

Bốn người Mạc Tư Huyền cũng không có vẻ gì là muốn giải thích với Lâm Tuấn Kiệt, bọn họ đã giữ lời hứa không giết Andrew rồi, cũng đã cứu được Hàn Kỳ Âm. Không còn lí do gì để ở lại đây nữa.

Nhưng Lâm Tuấn Kiệt lại có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhận được thông báo phối hợp với Cố Thâm, vậy mà hắn đã một mình giải quyết hết. Nhưng theo luật lệ thì Cố Thâm vẫn phải lấy lời khai, hắn lại còn mang theo vũ khí và sử dụng trực thăng.

"Tôi nói mấy người đứng lại mà!"

Lâm Tuấn Kiệt hơi tức giận vì Cố Thâm không hề để ý đến hắn.

Hàn Kỳ Âm nhạy cảm phát hiện ra bàn tay hắn đặt ở eo mình hơi siết chặt lại. Cô bèn thức thời im lặng không dám nói gì, tính mạng bé nhỏ này sau khi trở về Cố gia còn không biết sẽ phải chịu hình phạt nào của hắn nữa, làm sao mà dám lên tiếng.

Mạc Tư Huyền thấy Cố Thâm đã lên trực thăng, anh ta biết quy định của cảnh sát nên ở lại giải quyết với Lâm Tuấn Kiệt, nhìn gương mặt Lâm Tuấn Kiệt còn khá trẻ mà dám lên tiếng cản đường Cố Thâm, Mạc Tư Huyền chỉ nhếch một bên lông mày lên đánh giá.

"Chúng tôi muốn giữ kín chuyện ngày hôm nay."

Mạc Tư Huyền đưa ra yêu cầu.

Xung quanh ồn ào tiếng khóc xen lẫn tiếng cười khi bọn họ được giải cứu khỏi tay bọn khủng bố. Đám đàn em cùng Andrew cũng đang bị áp giải lên xe cảnh sát về đồn, bọn chúng còn chưa hết sợ hãi, nhất là Andrew, hai bàn tay hắn đau đớn buông thõng, ánh mắt vô hồn.

"Nếu muốn hỏi bất cứ điều gì, hãy liên lạc với bộ trưởng của các anh."

Mạc Tư Huyền nở nụ cười, ánh mắt lóe lên sau cặp kính.

Sống lưng Lâm Tuấn Kiệt bỗng dưng lạnh toát, khi Mạc Tư Huyền xoay người rời đi thì một lần nữa anh ta bị gọi lại

"Này!"

Mộ Dung Tuyết hét lên rồi chạy đến chặn đường anh ta.

"Sao các người dám có thái độ như vậy với chúng tôi?!"

Mạc Tư Huyền không thèm để ý đến cô ta, đi lướt qua hướng về chiếc trực thăng còn lại của Cố gia.

Trước thái độ khinh bỉ của anh ta như vậy, Mộ Dung Tuyết vô cùng khó chịu. Mộ Dung Tuyết cô bình sinh ghét nhất chính là thái độ coi khinh người khác, đặc biệt là dám coi khinh Mộ Dung Nham.

Người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã. Mộ Dung Tuyết tuy không mặn mà gì với Mộ Dung Nham nhưng dù sao họ vẫn là anh em ruột. Khinh thường anh thì chẳng khác nào khinh thường cả cô ta lẫn Mộ gia. Vừa nãy cô cũng không phải đui mù mà không nhận ra Cố Thâm đang cảnh cáo ông anh trai mình, nhưng đánh chó cũng phải nể mặt chủ chứ, Mộ Dung Nham đưa Hàn Kỳ Âm về chữa trị, vốn đâu có lỗi gì sai? Nếu sai thì chỉ một mình cô chịu! Lỗi tại cô ta mà Hàn Kỳ Âm bị lôi vào chuyện này...

Mộ Dung Tuyết đứng chặn ngay trước mặt Mạc Tư Huyền. Cô đi giày cao gót bảy phân mà vẫn thấp hơn anh gần một cái đầu.

"Cô muốn gì?"

Mạc Tư Huyền hỏi, giọng nói không chút cảm xúc.

Mộ Dung Tuyết chống nạnh, hất hàm nói

"Xin lỗi chúng tôi ngay!"

Ánh mắt Mạc Tư Huyền sau cặp kính lộ vẻ không thèm chấp nhặt, khóe môi cũng chẳng buồn nhếch với thái độ trẻ con này của Mộ Dung Tuyết. Anh ta mặc kệ cô bước đi nhưng Mộ Dung Tuyết tiếp tục chặn đường.

"Tránh ra!"

Mạc Tư Huyền hít sâu một hơi, nói. Thanh âm có vẻ khó kiềm chế.

"Tôi không tránh đấy! Anh định làm gì nào?!"

Cô còn dang thêm hai tay ra chặn đường.

Mộ Dung Nham đứng một bên thơ thẩn, sớm chẳng quan tâm xem Mộ Dung Tuyết làm gì. Trong đầu anh chỉ còn lại hình bóng Hàn Kỳ Âm và Cố Thâm rời đi, vẻ đờ đẫn này là lần đầu tiên có ở anh.

Trước đây, chỉ có phụ nữ say đắm anh, còn anh chưa từng để mắt đến họ. Vậy mà bây giờ chỉ vì cô, tất cả mọi thứ anh đều không màng...

Mộ Dung Nham giống như dồn hết tình cảm cho cô, nhưng cô chẳng thèm nhìn anh lấy một lần...trong mắt cô lúc đó chỉ có một mình Cố Thâm.

Bên này Mạc Tư Huyền không khách khí đẩy Mộ Dung Tuyết sang một bên, cô ta bị anh đẩy, loạng choạng suýt ngã. Mạc Tư Huyền bước nhanh lên trực thăng, cô liền chạy nhanh đến nắm lấy góc áo của anh ta. Chiếc trực thăng đang chuẩn bị cất cánh, vậy mà hai người cứ giằng co rồi lắc lư.

Mạc Tư Huyền một chân ở trên trực thăng, một chân gần chạm đất ở bên ngoài, giọng nói tức giận

"Mau buông ra!"

"Không!" Mộ Dung Tuyết càng nắm chặt áo anh hơn.

Đúng lúc này ông Mộ và bà Mộ đến nhìn thấy cảnh tượng này, Mộ Vinh thấy kí hiệu sư tử đỏ liền biết ngay là trực thăng của Cố gia, còn cả Mộ Dung Tuyết đang giằng co với Mạc Tư Huyền. Mộ Vinh tức giận gọi lớn

"Mộ Dung Tuyết!"

Mộ Dung Tuyết nghe thấy giọng của ông, giật mình quay đầu lại, lực đạo trên tay có hơi nới lỏng, Mạc Tư Huyền bèn nhanh chóng hất tay cô ra. Chiếc trực thăng cất cánh, còn Mộ Dung Tuyết sau cú hất đó cuối cùng cũng trật chân ngã uỵch xuống đất, thuận lợi hôn đất an toàn.

"Tên bốn mắt chết tiệt! Hãy đợi đấy!"

Mộ Dung Tuyết hét lên với Mạc Tư Huyền lúc này đã bay trên bầu trời.

Mộ Vinh vô cùng tức giận, hùng hổ xông đến, quên cả thanh danh của Mộ gia mà ông luôn gìn giữ, bàn tay tát một cái thật mạnh vào mặt của Mộ Dung Tuyết, quát

"Láo xược!"

Mộ Dung Tuyết mở to mắt kinh ngạc, tay ôm một bên má đã sưng đỏ, bà Mộ chạy đến ngăn cản van xin ông Mộ, đau xót bảo vệ con gái trong lòng

"Tôi xin ông... Có gì từ từ nói...ở đây đông người..."

"Tất cả là lỗi tại nó!"

Mộ Dung Tuyết cố kìm nén nước mắt, trong mắt Mộ Vinh, lúc nào cũng chỉ có thanh danh của Mộ gia...cho dù cô có làm bao nhiêu thứ, thì ông vẫn mãi mãi không hề có một chút quan tâm!