Hàn Kỳ Âm vừa đi vừa kín đáo quan sát xung quanh, các góc khuất đều lắp camera, tuy được che giấu rất kĩ nhưng cô vẫn nhận ra.
Hàn Kỳ Âm tỏ ra tự nhiên hết sức có thể. Cô ấn thang máy, lúc bước vào lại ấn không được, bèn lục lọi trong túi áo, lôi ra một tấm thẻ dát vàng. Hàn Kỳ Âm dí vào màn hình kêu tít một tiếng, lúc này thang máy mới nhấn được.
Thì ra là cần phải có thẻ mới lên được.
Đúng là bảo vệ kĩ càng thật.
Cô không hề biết Cố Thâm ở tầng nào, nên đành phải dùng biện pháp là đi từng tầng một xem xét. Nhưng khi được hai mươi tầng thì Hàn Kỳ Âm đã oải hết nỗi. Tòa nhà này tận một trăm hai mươi tầng, nếu cứ đi tìm thế này, e rằng đến ngày mai cô mới tìm thấy hắn mất.
Lúc này, trong phòng tổng thống. Cố Thâm được mời nhưng không hề động đũa, Bạch Hàn Lãnh tất nhiên cũng nhận ra, hắn vào luôn trọng tâm
" Bạch lão đại. Ông có điều kiện gì?"
Cố Thâm cất giọng lạnh lùng, để hắn hỏi rằng ra điều kiện gì, thì đúng là ông ta là người đầu tiên.
Từ trước đến giờ, chỉ có người khác hỏi hắn câu hỏi đó. Bạch Hàn Lãnh không biết nên vui hay buồn, bởi vì cho dù Cố Thâm có đang hỏi ông ta về điều kiện, nghĩa là ông ta đang chiếm thế thượng phong hơn. Nhưng nhìn vẻ mặt và khí thế của hắn, lại không có vẻ gì là kẻ dưới, ngược lại ông ta còn cảm thấy mình đang bị hắn nhìn thấu tất cả.
Cố Thâm giống như một con sư tử đang thảnh thơi ngắm nhìn con mồi của mình.
Bạch Hàn Lãnh nuốt nước bọt một cái, cười nói
"Cố lão đại, nói điều kiện thì tôi làm sao dám đặt điều kiện với ngài. Tôi tất nhiên cũng không bao giờ muốn chống đối Cố lão đại. Chỉ là...nếu tôi về dưới trướng của ngài, thì tôi sẽ được lợi gì?"
Câu hỏi của Bạch Hàn Lãnh quả nhiên nằm trong dự đoán của hắn. Trong mọi giao dịch làm ăn, ai cũng muốn hưởng lợi nhiều hơn cho bản thân.
"Cái mà Bạch lão đại cần tất nhiên tôi có thể đáp ứng..."
"Được bảo hộ dưới quyền của Cố gia. Đồng thời tôi sẽ tạo điều kiện cho ông phát triển công việc làm ăn của mình."
Ánh mắt Cố Thâm nhìn thẳng vào Bạch Hàn Lãnh
"Ông thấy sao hả? Bạch lão đại?"
Được sự bảo hộ của Cố gia thì đúng là ông ta không còn phải lo lắng gì nữa, nhưng theo nguồn tin ông ta nghe ngóng được thì Cố Thâm và Nam Huyền Dạ đang đối đầu nhau. Một bên là hổ, một bên là sư tử, lĩnh vực của Cố gia hoàn toàn là về buôn bán vũ khí. Ở bên ngoài, Cố Thâm gắn mác là nhà tài phiệt giàu có sở hữu phần lớn các bất động sản, sòng bạc, hắn còn có rất nhiều mối quan hệ với các chính trị gia ở các nước khác. Nhưng Bạch gia lại làm ăn dựa vào buôn bán ma túy, trước đây có Chu gia dẫn đầu, nếu Cố Thâm và Nam Huyền Dạ xảy ra tranh chấp, thì điều đầu tiên mà hắn làm sẽ là hủy đi cả con đường buôn bán ma túy của Nam Huyền Dạ.
Điều đó chẳng phải cũng hủy cả con đường làm ăn của Bạch gia sao?
Bạch Hàn Lãnh suy nghĩ xong, nói
"Đúng là điều kiện của Cố lão đại không có gì để chê cả, được sự bảo hộ của Cố gia, tôi mơ còn không được. Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Bạch gia làm ăn chủ yếu dựa vào buôn bán ma túy, mà Cố lão đại và Nam lão đại đang xảy ra tranh chấp, thì Cố lão đại chẳng phải sẽ hủy đi việc buôn bán ma túy hay sao? "
Nháy mắt gương mặt Cố Thâm trở nên thâm trầm đáng sợ. Mạc Tư Huyền không ngờ lão già này lại biết được nhiều đến thế, cả việc bọn họ định hủy việc buôn bán ma túy.
Cố Thâm lên tiếng
"Bạch lão đại biết...cái giá phải trả khi làm ăn với tôi rồi chứ? Cố Thâm này không nói hai lời. Chuyện của tôi và Nam Huyền Dạ, không cần người ngoài xen vào."
Ánh mắt hắn lạnh lùng cảnh cáo, sống lưng Bạch Hàn Lãnh chợt nổi da gà. Hôm nay hắn đích thân đến đây là đã nể mặt Bạch gia lắm rồi. Nếu không phải là vì địa bàn Trung Quốc là hắn mới tiếp quản, còn có một số thế lực thù địch còn lại của Chu gia, hắn cần thời gian để chấn chỉnh lại và dần đưa người của mình vào thì hôm nay hắn đã không ngồi đây.
"Bạch lão đại...ông cần phải lựa chọn cho khôn ngoan. Không phải chỉ có ma túy là con đường làm ăn duy nhất."
"Vậy Cố lão đại định làm gì?"
"Sáp nhập với Cố gia. Còn lại ông không cần phải lo." Hắn nói.
Bạch Hàn Lãnh vừa nghe xong đã không đồng ý
"Không được! Thế chẳng khác nào xóa đi Bạch gia, tất cả đều nằm dưới quyền kiểm soát của ngài hay sao?"
"Đúng vậy."
Cố Thâm trả lời.
"Điều này là tuyệt đối không thể!"
Bạch Hàn Lãnh kích động đứng dậy
"Cố lão đại. Làm người, đừng nên ép người khác quá đáng quá!"
Cố Thâm bình tĩnh ngồi im, khác hẳn với bộ dạng của Bạch Hàn Lãnh. Ép người quá đáng sao? Hắn đã đưa cho ông ta sự lựa chọn, nhưng ông ta lại ngu ngốc không nhận lấy.
Hắn đã ngồi ở vị trí này rồi, còn có thể nhân từ, độ lượng hay sao? Nếu có một ngày, hắn nhân nhượng với kẻ thù, thì chính là tàn nhẫn với bản thân.
Chỉ có thâu tóm tất cả trong tay, thì hắn mới có thể yên tâm. Còn lại hắn không quan tâm phải làm bất cứ điều gì để đạt được.
"Đấy là do Bạch lão đại từ chối thiện ý của tôi đấy nhé. Ngày hôm nay tôi đã đến đây đúng ý của ngài, tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến. Nếu sau này xảy ra chuyện gì, mong Bạch lão đại đừng hối hận."