Mạc Tư Huyền nói với Cố Thâm, lúc này trong phòng chỉ còn lại mỗi mình hắn và anh ta.
Bọn Tư Duệ đã ra ngoài giải quyết.
Cố Thâm gật đầu, Mạc Tư Huyền lại lên tiếng
"Lão đại...vậy còn cô ta..?"
Hắn nhắm mắt tựa người vào ghế
"Chuẩn bị đi."
"Vâng ạ."
Mạc Tư Huyền vừa đóng cửa ra ngoài, thì Cố Thâm đã mở mắt, trong ánh mắt hắn là một sự thâm trầm khó đoán.
Bên ngoài, bóng tối đã dần bao trùm lên tòa biệt thự nguy nga lộng lẫy, đêm về khuya, Hàn Kỳ Âm nằm co rúm trong chăn cứ chập chơn lúc mơ lúc tỉnh đến tận sáng...
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ xua đi bóng đêm lạnh lẽo, tiếng chim hót véo von, Hàn Kỳ Âm mơ màng mở mắt ra, đôi hàng mi cong cong, cô đưa bàn tay lên che đi một phần ánh sáng vì quá chói.
Hàn Kỳ Âm ngồi dậy, góc chăn tuột xuống lộ ra bờ vai trắng như ngọc, cô sờ bên cạnh mình lạnh lẽo không chút hơi ấm, chứng tỏ hôm qua hắn không vào đây.
Cố Thâm có lẽ đang tức giận, hắn còn không thèm nhìn mặt cô.
Cô đã che giấu hắn quá nhiều, nhiều đến mức cô không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa. Đến thân phận trọng sinh này, bản thân cô còn không tin nổi.
Hàn Kỳ Âm ôm đầu gối, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, ánh sáng này quá rực rỡ...đến mức cô nghĩ rằng đây là mơ. Bởi vì cô được sống lại một lần nữa, được cảm nhận cuộc sống này, là một niềm hạnh phúc.
Bất chợt tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng cảm xúc lúc này, Hàn Kỳ Âm quệt đi nước mắt, vỗ vỗ vào mặt lấy lại tinh thần, mở cửa ra, không ngờ được là Mạc Tư Huyền đang ở trước mặt.
"Thay quần áo đi rồi đến phòng ăn. Lão đại muốn gặp cô."
Anh ta nhìn cô một lượt rồi lạnh nhạt nói, sau đó không để ý thêm quay người rời đi. Hàn Kỳ Âm hơi sững người lại rồi đóng cửa lại, cuối cùng cái gì đến thì cũng phải đến... Lần này, hắn sẽ làm gì cô đây?
Hàn Kỳ Âm không muốn Cố Thâm chờ mình nên đánh răng rửa mặt thay quần áo nhanh hết sức có thể, cô chọn bộ váy màu trắng mà Cố Thâm chuẩn bị, rồi buộc mái tóc dài lên, gương mặt thanh tú trắng ngần, hít sâu một hơi rồi bước ra.
Đến phòng ăn, cô thấy Cố Thâm đã ngồi ở đó tự bao giờ, hắn thong thả cầm dao cắt thịt rồi bỏ vào miệng, sau đó lại nhấp một ngụm rượu vang, đôi mi rũ xuống che đi đồng tử hổ phách, nhưng cả người vẫn toát lên phong thái lạnh lùng.
Hàn Kỳ Âm bước vào nhẹ nhàng, hai tay vo viên vào nhau đứng trước mặt hắn, giọng nói lí nhí như muỗi kêu
"Lão đại."
Hắn không dừng động tác, cũng không thèm ngẩng đầu liếc nhìn cô, chỉ cất giọng lạnh lùng
"Ngồi xuống ăn đi."
Cô hơi bất ngờ vì thái độ bình thản này của hắn, điều đó khiến Hàn Kỳ Âm không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, nhưng cô vẫn nghe lời hắn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thấy hắn tiếp tục ăn, Hàn Kỳ Âm cũng cầm đũa lên gắp như bình thường, cô nghĩ nếu hắn muốn trừng phạt, thì ít nhất thì cô cũng phải ăn no cái đã.
Vừa ăn vừa trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, nên hôm nay sức ăn của Hàn Kỳ Âm yếu hơn mọi hôm, bình thường thì một bàn thức ăn cô đã càn quét sạch sẽ. Nhắc mới nhớ, hôm nay không thấy đám Tư Duệ ngồi ăn cùng, chỉ có cô và hắn, Mạc Tư Huyền cũng đi đâu mất, cô đoán là họ đi giải quyết công việc.
Vụ nổ hôm qua đã gây lùm xùm không nhỏ, bề ngoài thông tin đã được phong tỏa nên cánh báo chí cũng chỉ dám viết úp úp mở mở, còn bên trong thì các gia tộc nhỏ khác thấy Bạch Hàn Lãnh đã chết trong tay Cố Thâm thì không dám ho he gì nữa, cuộc đàm phán này chính thức kết thúc, và Trung Quốc từ nay sẽ nằm dưới quyền cai quản của Cố gia.
Cố Thâm không nhìn cô nhưng hắn thừa biết cô đã ăn được kha khá, lúc này hắn mới chậm rãi cất tiếng
"Cô muốn nhờ Mộ Dung Nham điều tra đám người đó để làm gì?"
Câu hỏi bất ngờ của hắn khiến cho bàn tay cầm đũa của cô sững lại, người tức thì cũng cứng ngắc, làm thế nào...rõ ràng lúc đấy không hề có ai...làm sao hắn có thể biết được?
Hàn Kỳ Âm không thể thốt lên lời, đầu cô cúi gằm, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái đĩa, tiếng động bên cạnh nhẹ nhàng vang lên, Cố Thâm đã buông dao xuống "keng" một tiếng, hắn lại lấy khăn ăn lau miệng rồi mới tiếp tục.
"Trên đời này. Tôi ghét nhất là kẻ nào nói dối."
Hàn Kỳ Âm giật mình, hắn đang ám chỉ cô, rõ ràng hắn đã biết, nhưng tại sao bây giờ hắn mới nói?
Điều cô lo lắng hơn cả là hắn biết được bao nhiêu ngoài việc cô đột nhập phòng thông tin gửi mail cho Mộ Dung Nham ra?
Sống lưng Hàn Kỳ Âm bắt đầu toát mồ hôi lạnh, thảo nào mà...mọi thứ lại đơn giản và dễ dàng như thế, thảo nào mà cô có thể biết được mật khẩu và phá giải thuật toán của hắn. Thì ra, tất cả là do hắn sắp xếp, ngay từ ban đầu Cố Thâm đã không tin tưởng cô, hắn để cô tự do ở Cố gia là có mục đích của mình, cô đã thuận lợi rơi vào bẫy của hắn từ lúc nào mà không biết.