Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 76: Tìm thấy Cố Thâm



Một nỗi xót xa bỗng trào lên trong lòng Hàn Kỳ Âm, vùng biển rộng lớn thế này, Cố Thâm rốt cuộc đang ở đâu?

Lần trước bọn họ bị cuốn vào xoáy nước, cô cũng không thể tìm thấy hắn, Cố Thâm lần đó cũng bị rắn độc cắn mà không chết. Nhưng lần này thì không giống lần trước, trực thăng bị nổ tung, nghiêm trọng hơn rất nhiều, cũng vì thế mà khả năng sống sót của hắn không lớn...

Hàn Kỳ Âm lắc lắc đầu cố gắng gạt đi suy nghĩ không may, Cố Thâm đâu phải người bình thường, hắn là lão đại của Cố gia, là người tàn nhẫn nhất, độc đoán nhất, lợi hại nhất, dù bị rắn độc cắn cũng không chết, vì thế cô tin rằng hắn vẫn còn sống...!

Hàn Kỳ Âm nhảy khỏi trực thăng xuống thuyền nhoài người ra tìm hắn, thuộc hạ của hắn mặc đồ lặn rồi nhảy xuống biển, trên bầu trời có rất nhiều trực thăng tìm kiếm tung tích. Hàn Kỳ Âm cũng tìm một bộ đồ mặc vào rồi nhảy xuống, làn nước lạnh ngắt tức thì bao trùm lấy thân thể cô, cô lặn xuống sâu hơn để tìm hắn nhưng vô ích, Cố Thâm giống như đồng xu bị ném xuống bờ biển, tìm được hắn khó như mò kim đáy bể. Bây giờ nếu như Hàn Kỳ Âm có một điều ước, cô ước gì Cố Thâm không xảy ra chuyện, hắn sẽ cao ngạo và lạnh lùng đứng trước mặt cô mà nói

"Tôi không sao."

Trước mặt Hàn Kỳ Âm cùng bọn Tư Duệ, hắn chưa bao giờ lộ ra vẻ mệt mỏi cùng đau đớn, không ai biết được hắn đang nghĩ gì, cũng như là những gì mà hắn phải chịu. Vì thế mà cô quên mất rằng hắn cũng là con người, hắn không phải thần thánh, hắn cũng có thể chết...

"Cố Thâm...rốt cuộc anh đang ở đâu?"

Hàn Kỳ Âm cứ mải bơi đi tìm hắn mà không để ý rằng cô đã bơi đi rất xa chỗ của đám Tư Duệ, bầu trời đã nhá nhem tối, cảm giác được bình dưỡng khí sắp hết thì cô mới ngoi lên mặt nước.

Hai chân cùng hai tay đã mỏi nhừ vì bơi quá lâu, không biết đây là đâu? Không gian xung quanh chỉ có tiếng sóng biển vỗ vào nhau, không thấy trực thăng cùng đám Tư Duệ đâu cả.

Mà có lẽ bọn họ cũng chẳng quan tâm đến cô, ở Cố gia này, cô phải công nhận một điều rằng Cố Thâm là người tàn nhẫn lạnh lùng nhất nhưng duy chỉ có hắn mới để ý đến cô. Lúc ở trên trực thăng, lúc ở trong kim tự tháp, cả lúc bị bọn khủng bố bắt làm con tin ở sòng bạc đều là hắn cứu cô...

Nếu không có hắn, thì có lẽ cô đã chết rồi.

"Lão đại...lần này hãy để tôi cứu anh..."

Hàn Kỳ Âm thầm nhủ trong lòng. Dường như ông trời đã nghe thấy lời khẩn khoản của cô nên cô đã nhìn thấy ở đằng xa dường như có gì đó đang dập dềnh.

Hàn Kỳ Âm bèn nhanh chóng bơi đến, càng đến gần cô càng nhìn rõ đó là một người đang bám vào một phần của trực thăng nổi lên trên.

Trong lòng cô thầm mừng rỡ, bởi vì cô đã nhìn thấy chiếc áo sơ mi đen quen thuộc cùng gương mặt với những đường nét hoàn mỹ mà lạnh lùng.

"Lão đại..."

Cuối cùng cô cũng tìm thấy hắn rồi.

Hàn Kỳ Âm ôm chầm lấy hắn, người hắn lạnh toát nhưng vẫn còn hơi thở nhè nhẹ, cô nhẹ nhàng gọi hắn "lão đại" nhưng hắn không trả lời.

Cảm nhận được có gì nhớp nháp dưới lòng bàn tay, Hàn Kỳ Âm cúi xuống nhìn thì phát hiện ra máu đang từ chỗ bụng của Cố Thâm chảy ra!

Cô hoảng sợ, hắn đang bị thương. Mà bọn họ còn đang ở giữa biển, thì lấy đâu ra chỗ để cứu chữa cho hắn đây?

Hàn Kỳ Âm còn không có cách nào liên lạc được với bọn Tư Duệ, bờ môi của Cố Thâm đã tái đi, hắn bị thương mà còn phải ngâm nước, vết thương sẽ càng trầm trọng hơn...

Lòng cô vừa rối ren vừa lo lắng, bàn tay cố gắng ép chặt vào bụng hắn ngăn máu chảy, mùi máu xộc vào mũi cô cay nồng, cô liên tục gọi hắn nhưng hắn không tỉnh lại.

"Làm thế nào bây giờ..."

Hàn Kỳ Âm nuốt nước mắt cất to giọng kêu cứu

"Có ai không?! Cứu chúng tôi với!"

"Xin hãy cứu chúng tôi..."

"Có ai không?!"

Cô hét lạc cả giọng, nhưng đáp lại Hàn Kỳ Âm chỉ là tiếng sóng vỗ rì rào.

Sóng biển đập vào người cô từng đợt mạnh. Hàn Kỳ Âm phải bám một tay vào tấm sắt vừa phải ôm chặt lấy Cố Thâm. nó càng khó khăn hơn khi hắn là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ. Cô cố gắng nghiến chặt răng để ôm lấy hắn không bị sóng biển cuốn đi, vết thương trên người lại đau nhói lên, nhưng trong thời khắc này cô không muốn buông tay ra, không muốn buông tay khỏi hắn...

"Lão đại...anh mau tỉnh lại đi mà..."

Cô không biết làm gì cả, hắn cứ mãi bất tỉnh như thế này, còn bị thương, thực sự khiến cô rất sợ, sợ đôi mắt kia sẽ không bao giờ mở ra nữa...

Đang lúc ở ranh giới tuyệt vọng thì có tiếng tàu thuyền vang vọng đến bên tai, Hàn Kỳ Âm đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên là có một con thuyền rất lớn nhưng nó ở khoảng cách khá xa, cô không chắc là họ có thể nhìn thấy mình.

"Cứu tôi với!!!"

Hàn Kỳ Âm lấy hết sức bình sinh hét lên.

"Chúng tôi ở đây!!"

Cô còn vừa hét vừa lấy tay đập mạnh vào mặt nước nhưng dường như bọn họ không nghe thấy.

Con thuyền cứ chầm chậm đi xa dần, Hàn Kỳ Âm tuyệt vọng, cổ họng đau đớn từng đợt cố gắng một lần nữa kêu cứu. Cô đã không còn đường lui nào nữa rồi. nếu như không thể lên được con thuyền đó thì cả cô và hắn đều lành ít dữ nhiều.