Độc Tình: Sự Tàn Nhẫn Của Lão Đại

Chương 72: Tàn nhẫn



'' Đến rồi '' Hạo Dương cắt đi không khí trong xe chiếc xe lăn bánh đến một bến tàu phía xa chiếc thuyển không lớn cũng không nhỏ đã đỗ chờ sau một tiếng trước mặt Y Mễ một hòn đảo nhỏ …

Đi theo lối mòn dọc theo hòn đảo Y Mễ lảo đảo vì còn say sóng ….

'' Không cần '' Y Mễ từ chối cái dìu của Hạo Dương

Lên đến nơi khung cảnh trước mắt cô có chút quen thuộc mà cũng xa lạ … nhiều lần trong giấc ngủ cô cũng thấy mình vui đùa ở nơi đây



Y Mễ tò mò đi vào cửa chính của hòn đảo không nhỏ này, ngồi nhà dựng lên phong cảnh nghĩ dưỡng … bên trong các lớp bụi bị văng kính mọi ngóc ngách có lẽ lâu rồi không ai đến

'' Cận Thận '' Hạo Dương vội vã đở lấy vật sắp rơi vào đầu Y Mễ

Y Mễ gật gật rồi lại đi xem xung quanh mắt cô va vào một khung hình nhỏ góc tủ, tuy đã cũ kỹ nhưng lâu đi vẫn sẽ thấy được là ảnh mẹ cô đây sao? Quả nhiên cô giống mẹ cô khi ấy, hình ảnh mái tóc đen dài của bà nụ cười dịu dàng, bên cạnh còn có một người đàn ông đạo mạo, có chút nghiêm nghị …

Y Mễ đang trong vòng lẫn quẩn suy nghĩ, Hạo Dương đã được thuộc hạ phũi sạch bụi cho ngồi, hắn châm một điếu thuốc miệng nói:'' Đây là mẹ của em, em thật giống bà ấy, xinh đẹp mỹ miều … Kia là cha của em cha ruột …'' Từ Cha Ruột đột nhiên được Hạo Dương nhấn mạnh …

Hắn tiếp tục nói:'' Nơi đây là nơi mẹ em từng bị ông Dương giam cầm, và hạ sinh ra em ''

Hạo Dương ra hiệu cho thuộc hạ mang một hộp đồ gỗ khá cũ kỹ đến cho Y Mễ

Y Mễ hiểu ý ngồi xuống chậm rãi mở chiếc hộp ra



Bên trong vó nhiều món đồ xưa cũ mỗi món đều có tờ giấy ngã vàng quấn lại … cô cầm mấy một chiếc lược mở tờ giấy đã sắp thành màu vàng kia ra …

Bên trong là nét chữ có lẻ của mẹ cô …

'' ngày hôm nay là ngày tôi cảm nhận rõ nhất, bé con trong tôi ngày ngày đùa giỡn trong bụng, bác sĩ đã nói là một cô bé, cũng là tháng gần kề gặp được con gái của mẹ, cũng là tháng tôi ỡ đây cách biệt bên ngoài, không người thân, không chồng, không có ai? Vô tình chiếc lược ngày ấy vật định tình kết nối tình yêu của chúng tôi, và sau này con gái tôi sẽ là kết tinh nối lại tình yêu, niềm tin của chúng tôi, nhưng có lẻ ông ấy mãi mãi không hiểu được nỗi oán ức, cô đơn tuột cùng của tôi … niềm tin giữa chúng tôi chưa từng vượt quá con số 0 thì làm sao có thể quay về con số 0. Tôi không muốn con gái tôi sau này sẽ biết cha của nó nghi ngờ thân phận của nó và càng không biết ông ấy đã vì nghi ngờ trả thù mẹ nó, mà đã đi ngủ cùng vợ của người ông ấy cho là người tình của tôi …. Khi tôi biết được, tôi đã không dám gục ngã con tôi vẫn đang cảm nhận gần nhất với cảm xúc của tôi lúc này … làm sao làm sao để có thể tha thứ cho chính bản thân tôi, chồng tôi, và người trong cuộc …

Sau những dấu chấm câu không còn thấy tiếp nối câu chuyện cũng là lúc nước mắt cô rơi, cô đau lòng, đau lòng thay mẹ cô, sự chịu đựng của bà … cô lại chưa từng nghiêm túc tìm hiểu cái chết của bà, của chính người cha ruột kia … và còn cả người bạn thân của cha cô …

'' Anh nói di, nói cho tôi biết rốt cuộc Nam Ân, Cha anh ấy Mẹ anh ấy có liên quan gì hả nói đi '' Y Mễ gào lên nhìn về Hạo Dương

'' Em đừng vội, tôi đã nói rồi em không được vội, luôn tiện tôi sẽ cho em bài học, ngoài tôi ra em sẽ không sẽ sống vui vẻ hạnh phúc cùng ai cả … chỉ có tôi Hạo Dương này thôi, bài học cho em nghĩ sẽ có thể rời bỏ tôi … ''

'' Anh điên rồi, dù anh có làm gì tôi vẫn sẽ không rời xa Ân ''

Tiếng cười mạ rợ của Hạo Dương cất lên:'' Dù là nó và gia đình nó chính là hung thủ của Dương Gia hay sao? Em đổi lấy tình yêu của em bằng cái chết của ông Dương Tiên, Bà Dung … cả sự suy kiệt của Dương Thị hay sao ''

'' Anh tàn nhẫn lắm, anh biết gì hay nói hết đi hết đi ''

Y Mễ gào khóc quỳ xuống chân Hạo Dương