Độc Tôn Tam Giới

Chương 1233: Mục tiêu dừng chân ở Lưu Ly vương thành 1



Vi Thiên Tiếu không có quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng cự tuyệt.

- Vi gia chủ, không phải ngươi cố ý gạt ta đó chứ? Cửa hàng kia các ngươi đều kinh doanh như nửa sống nửa chết, cho Đồng mỗ ta thuê, đảm bảo tiền lời sẽ tăng lên không ít. Ngươi làm thứ khác? Có thể làm gì được chứ? Phố Thần Nông kia không làm đan dược thì chỉ có một con đường đó là chết.

Đồng gia chủ kia lớn tiếng nói, khi nói chuyện cũng giống như đốt pháo, nói cực nhanh, lộ ra vẻ hung hăng.

Vi Thiếu Tiếu lại chậm rãi nói:

- Đây cũng là chuyện Vi gia ta. Đồng huynh không cần phải quan tâm quá như vậy.

Đồng gia chủ kia cười hắc hắc nói:

- Ngươi có thể tiết lộ ngươi định làm gì với cửa hàng đó một chút hay không? Không phải định buôn bán đan dược đó chứ? Vi gia các ngươi, ha ha, đan dược sao? Tỉnh lại đi.

Lời này cực kỳ vô lễ, ngay cả sắc mặt Vi Kiệt cũng phát lạnh.

Nhưng mà Vi Thiên Tiếu vẫn mây trôi nước chảy như trước, chỉ nói:

- Đến lúc đó khai trương chẳng phải Đồng huynh sẽ biết sao?

Hai mắt gia chủ Đồng gia khẽ đảo, miệng nở nụ cười tự tin:

- Mặc kệ Vi gia chủ ngươi định làm gì, cửa hàng này cuối cùng nhất định cũng phải cho Đồng mỗ thuê. Ha ha ha. Cáo từ.

Cũng không biết hắn lấy tự tin từ nơi nào, Đồng gia chủ kia nói xong tùy ý chắp tay với Vi Thiên Tiếu, nghênh ngang rời đi.

Hành động vô lễ bực này căn bản không giống như hai gia chủ thế gia cùng cấp bậc nói chuyện với nhau, gia chủ Đồng gia này nhìn qua có cảm giác giống như từ trên cao nhìn xuống.

Vi Thiên Tiếu là người có lòng dạ vô cùng sâu, chỉ khẽ chau mày. HIển nhiên đối với hành động của gia chủ Đồng gia cũng cảm thấy bất mãn.

Cuối cùng Vi Kiệt vẫn là người trẻ tuổi, thấy người ta vô lễ như vậy cũng tức giận lớn tiếng nói:

- Đồng gia chủ, ta không biết ngươi lấy tự tin từ đâu. Cửa hàng này Vi gia ta cho dù cho người khác thuê cũng không cho ngươi thuê.

Gia chủ Đồng gia vốn đã đi ra tới ngoài cửa, thân ảnh đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu, trong mắt bắn ra một đạo hàn quang, nói:

- Ngươi chỉ là một vãn bối, nói ra những lời này không sợ gió lớn làm thụt đầu lưỡi sao?

Vi Kiệt cũng không yếu thế, nói:

- Người Đồng gia các ngươi chạy tới Vi gia chúng ta diễu võ giương oai, các ngươi không sợ gió lớn làm thụt đầu lưỡi, Vi mỗ ở nhà mình thì sợ cái quái gì.

Gia chủ Đồng gia tức giận cười cười, đang muốn lên tiếng thì sắc mặt Vi Thiên Tiếu trầm xuống, nói:

- Đồng gia chủ, thứ cho Vi mỗ không tiễn được xa, mời.

Hiển nhiên Vi Thiên Tiếu cũng bắt đầu tức giận, lúc trước hắn luôn khách khí gọi đối phương là Đồng huynh, lúc này cách gọi cũng đã đổi.

Vốn trận doanh đã bất đồng, gia chủ Đồng gia này đã xé rách da mặt như vậy, tự nhiên Vi Thiên Tiếu cũng không có khả năng dễ dàng tha thứ, để hắn ta giương oai như vậy.

Đồng gia chủ hung hăng càn quấy cười lớn, gật gật đầu, dùng ánh mắt thâm ý vô cùng nhìn phụ tử Vi Kiệt. Thế nhưng hắn cũng không có nói gì mà chỉ nở nụ cười khinh miệt rồi trực tiếp rời đi.

- Giang hiền chất, ngươi yên tâm đi, Vi gia ta làm việc gần đây nói một không có nói hai. Chúng ta đã đạt thành hiệp nghị sơ bộ, quyết không có khả năng đem cửa hàng cho người khác thuê. Chứ đừng nói là Đồng gia ở trận doanh khác.

Vi Thiên Tiếu xoay người nói, lời nói này chẳng khác nào là cho Giang Trần một liều thuốc an thần.

Giang Trần cười cười, hắn không ngờ Vi gia lại có thành ý như vậy, hắn gật đầu nói:

- Vi bá phụ, ta đi phố Thần Nông dạo một vòng trước.

Vi Thiên Tiếu ngẫm lại, cũng gật đầu nói:

- Cũng tốt.

Hắn quay đầu nói với Vi Kiệt:

- Kiệt nhi, con đi cùng Giang hiền chất dạo một vòng đi.

Từ biệt Vi Thiên Tiếu, Giang Trần cùng Vi Kiệt rời khỏi Vi gia, hướng về phía phố Thần Nông đi tới. Phố Thần Nông ở trong Lưu Ly vương thành là một trong ba con phố nổi tiếng, so với Ngư Long quảng trường còn nổi danh hơn.

Cơ hồ có thể coi nó là phố xá nổi danh nhất trong Lưu Ly vương thành, cũng là phố náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất.

Đây không chỉ đơn thuần là nơi tập kết đan dược của Lưu Ly vương thành, mà còn là của bảy tám vực chung quanh, trình độ phồn hoa ở trên bát vực cũng chỉ số ít mới có thể so sánh được.

Hơn nữa, do ảnh hưởng của đna udowjc, cho nên các ngành nghề ở nơi này đều vô cùng thịnh vượng.

Đan dược, phù lục, linh thú, trận pháp, linh thạch, binh khí...

Phàm là thứ có liên quan tới tu hành võ đạo, ở phố Thần Nông này đều có toàn bộ, các loại cửa hàng san sát, nối tiếp nhau, quả thực khiến cho người ta hoa mắt.

Vi gia đối với phố Thần Nông hiển nhiên cũng không xa lạ gì. Tuy rằng Vi gia không được tính là nhân vật chính trong phố Thần Nông này, ở phương diện đan dược cũng chỉ ở tầng chót, thế nhưng dù sao Vi gia cũng còn có sản nghiệp khác, bằng không mà nói làm sao có thể chèo chống được một thế gia cửu cấp to lớn như vậy?

Nhưng mà hiện nhiên Giang Trần muốn hiểu rõ nơi buôn bán đan dược này.

Trên đường đi Vi Kiệt kiên nhẫn giảng giải, đem những cự đầu đan đạo trên phố Thần Nông nói qua với Giang Trần một lần.

Lưu Ly vương thành, bảy đại đế thần bí khó lường, hoàn toàn không tham dự vào phân tranh tục vụ. Trên cơ bản khống chế tất cả hạch tâm của phố Thần Nông là hai mươi tám đại phiệt, còn có những thế gia cường đại dưới hai mươi tám đại phiệt kia.

Phố Thần Nông này buôn bán đan dược có hơn mười nhà, sau lưng đều có thế lực đại phiệt khống chết. Mà cấp hai thì có trên trăm, trên cơ bản đều là những cừa hàng bị một ít thế gia cường đại nắm giữ.

Cấp thứ ba thì nhiều vô số kể, tất cả lớn nhỏ tính như thế nào cũng phải có mấy trăm nhà.

Những cửa hàng này nhìn như rất nhiều, thế nhưng so với khu vực rộng lớn có nhiều tu sĩ như Lưu Ly vương thành mà nói, kể cả tu sĩ các vực gần đây tính ra thì phố đan dược này cũng không đủ cầu.

Dù sao, tính cả tu sĩ của các vực gần kề quả thực quá nhiều, quả thực so với sao có thể nhìn thấy trên bầu trời còn nhiều hơn. Giang Trần đối với chuyện này không chút nghi ngờ nào.

Nhớ ngày đó ở Đông Phương vương quốc nho nhỏ, thị trường đan dược cũng đã náo nhiệt như vậy, có thể chứa được nhiều thế lực buôn bán đan dược như thế.

Hiện tại địa bàn của Lưu Ly vương thành lại lớn như thế, ít nhất phải lớn hơn gấp mười vạn lần Đông Phương vương quốc, hơn nữa cấp độ và cấp bậc tu sĩ cũng cao hơn rất nhiều.

Cho nên lượng nhu cầu về đan dược tuyệt đối là con số thiên văn.

- Giang huynh. Phố Thần Nông này nếu như kể cả những người buôn bán nhỏ, ít nhất cũng không dưới một vạn. Bất luận một nhà nào, sau lưng hoặc ít hoặc nhiều đều có một chút thế lực. Vi gia chúng ta vốn cũng có cửa hàng đan dược, miễn cưỡng có thể chen vào cấp hai. Về sau bởi vì Đan Vương khách khanh của chúng ta chết bất đắc kỳ tử. Sinh ý Đan Dược của Vi gia chúng ta thoáng cái rớt xuống ngàn trượng. Đến bây giờ cho dù đã mấy năm đi qua, cục diện càng thêm khó coi. Bởi vì lợi nhuận quá nhỏ, cho nên phương diện đan dược của Vi gia chúng ta cũng dần dần không thể theo kịp.