- Đôi phụ tử này quá đáng giận, thuộc hạ không nhịn được, cho bọn hắn chút hình phạt riêng, bất quá người bình thường là nhìn không ra.
- Hoang đường! Lần này bắt người, chủ yếu là gõ, ngươi động hình phạt riêng, sự tình liền không dễ làm rồi. Hiện tại phụ tử Vương phiệt bị người bắt đi, thì sự tình càng không dễ làm!
Nguyệt Hoàng thở phì phì nói:
- Bọn hắn bắt phụ tử Vương phiệt đi, chẳng lẽ sẽ không tra tấn sao?
- Lần này bọn hắn nắm chứng cứ, đánh chỉ là nhẹ. Các ngươi bào chế chứng cứ cho phụ tử Vi gia, nếu như người ta điều tra, rất dễ dàng tra được sơ hở. Cái này là khác nhau.
Tu La Đại Đế than nhẹ một tiếng:
- Mà thôi, việc đã đến nước này. Chỉ có thể liên hợp mấy vị Đại Đế khác, cùng một chỗ tiếp kiến Khổng Tước Đại Đế thoáng một phát.
- Thế nhưng mà, Khổng Tước Đại Đế giống như bế quan a.
- Vậy thì chờ hắn xuất quan.
Tu La Đại Đế thản nhiên nói.
- Nghe nói phải nửa tháng sau.
Tu La Đại Đế khoát tay áo:
- Nửa tháng này, đối xử phụ tử Vi gia tử tế. Không cần gây chuyện. Nửa tháng sau, Bổn đế tự mình giải quyết việc này.
Chuyện cho tới bây giờ, bên Tu La Đại Đế, rõ ràng cho thấy đang ở hạ phong. Tu La Đại Đế là một đời kiêu hùng, rất hiểu xem xét thời thế, gặp chuyện không thể làm, liền thấy đủ là thu.
Chuyện này, nếu như lại náo xuống, chỉ sẽ không ngừng náo đại. Căn cứ manh mối hiện tại, đối với bọn họ mà nói, hiển nhiên là bất lợi.
Dù sao, việc này ngọn nguồn ở Vương Đình đại phiệt.
Bên Tu La Đại Đế định ra nhạc dạo, nhưng bên Khổng Tước Thánh Sơn, lại không quá phối hợp.
Sau khi bắt đi phụ tử Vương Đình đại phiệt, tiếp đó, rất nhiều đan dược phố của Thần Nông phố, luân phiên gặp chuyện không may.
Mỗi một ngày, đều có một đám Đan sư thần bí đến cửa đập quán.
Những đan dược phố này cung cấp đan dược, bị nhóm Đan sư thần bí kia hiện trường phân giải, bị phê cái gì cũng sai, các loại màn đen, không ngừng bị người vạch trần ra.
Nhóm Đan Vương của những đan dược phố này, nhao nhao xuất chiến, kết quả bị một Đan sư thần bí dùng lực lượng một người, tranh luận đến bọn hắn á khẩu không trả lời được, nhao nhao bại trận.
Chuyện như vậy, mỗi ngày đều liên tục trình diễn.
Mà những thế lực đan dược bị nện, thuần một sắc đều là thế lực dưới trướng Tu La Đại Đế. Không đơn thuần là đan dược phố của Vương Đình đại phiệt, những đại phiệt khác, cũng đều nhận lấy ảnh hướng.
Trong lúc nhất thời, những đại phiệt dưới trướng Tu La Đại Đế, cả đám lòng người bàng hoàng. Hiển nhiên, Đan sư thần bí phá quán kia, trong khoảng thời gian này đến nay, đã thành ác mộng của mọi người.
Bất kể bọn hắn phái ra Đan Vương cường đại cỡ nào, kết quả cuối cùng nhất đều giống nhau, bị Đan sư thần bí kia đánh thương tích đầy mình!
Trong lúc nhất thời, những đan dược phố này mất sạch thanh danh, sinh ý giảm nhiều.
Mà những Đan Vương bị đánh bại kia, cũng nản lòng thoái chí, nhao nhao đưa ra cáo từ. Hiển nhiên, đả kích như vậy, làm cho bọn hắn căn bản không còn mặt mũi ở Lưu Ly Vương Thành tiếp tục hỗn xuống.
Kể từ đó, các loại ác tính tuần hoàn nhao nhao trình diễn.
Trong lúc nhất thời, những đại phiệt dưới trướng Tu La Đại Đế, sinh ý chợt giảm bảy tám phần. Cơ hồ thành trò cười cho Thần Nông phố.
Cũng may, Đan sư thần bí kia ra tay rất chuẩn, tuyệt đối sẽ không động tới người vô tội. Đan dược phố hắn nhằm vào, đều là Tu La Đại Đế nhất mạch, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ngộ thương.
Bởi vậy, thế lực khác chẳng những không cảm thấy một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ngược lại ẩn ẩn nhìn có chút hả hê.
Thiếu đi nhiều thế lực đan dược như vậy, những ngày này, sinh ý cửa hàng đan dược khác, rõ ràng tăng lên rất nhiều. Cái này đối với bọn họ mà nói, quả thực là tin tức tốt.
Bọn hắn chỉ hy vọng, Đan sư thần bí này đừng dừng lại, tốt nhất là phá đổ toàn bộ đan dược phố của Tu La Đại Đế nhất mạch, vậy thì quá hoàn mỹ rồi.
Chỉ là, liên tục mười ngày sau, chờ người bên Tu La Đại Đế chuẩn bị đối phó hắn, Đan sư thần bí kia lại biến mất.
Tâm tình của Lữ Phong Đan Vương vô cùng tốt, những ngày này, hắn theo Giang Trần ngụy trang, đập phá quán các nơi, nện đến sảng khoải.
Liền nện mười ngày, đem cửa hàng đan dược dưới trướng Tu La Đại Đế, những đại phiệt thậm chí là Cửu cấp thế gia kia, tất cả đều đập phá một lần, sau đó tiêu sái rời đi.
Làm xong phất áo rời đi, ẩn sâu không lộ.
Đây quả thực là cảnh giới trang bức cực cao.
Lữ Phong Đan Vương một chút cũng không biết là cái này rất ác tục, trái lại, hắn cảm thấy đây quả thực là một loại hưởng thụ hoàn mỹ.
Không đơn thuần là hưởng thụ niềm vui thú đập phá quán, còn hưởng thụ cùng sư tôn đi một chỗ, cảm thụ đan đạo tri thức của sư tôn.
Ngay từ đầu, Lữ Phong Đan Vương nghĩ sư tôn chỉ là đại biểu Quỷ Đan lưu, là thiên tài của Quỷ Đan lưu.
Mười ngày này, lại làm cho Lữ Phong Đan Vương khắc sâu ý thức được, trước kia mình nhận thức, sai lợi hại đến cỡ nào!
Sư tôn này, quả thực là kỳ tài ngút trời, Quỷ Đan lưu, chẳng qua là một phần nhỏ trong học vấn của hắn.
Mỗi ngày chứng kiến cùng những Đan Vương kia đấu, nện tràng nhà người ta, quả thực là hạ bút thành văn, như có thần trợ.
Các loại tri thức, kỹ xảo đan đấu, để cho Lữ Phong Đan Vương giật nảy mình.
Ngay từ đầu, trong lòng Lữ Phong Đan Vương còn có chút run sợ. Dù sao những cửa hàng đan dược kia, có không ít Đan Vương cường đại tọa trấn, thế nhưng mà, chờ hắn thích ứng, mới biết được mình lo lắng hoang đường đến cỡ nào.
Cái kia ở đâu là đan đấu, quả thực là cực kỳ tàn ác nghiền áp a!
Mười ngày xuống, hắn sùng bái sư tôn này, đã đến tình trạng tột đỉnh.
- Lão Lữ, xem ngươi nói thống khoái như vậy, ta cũng có chút hối hận rồi.
Cơ tam công tử phiền muộn nói, sự tình đập phá quán, Cơ tam công tử rất muốn đi, thế nhưng mà thân phận của hắn hoàn toàn chính xác không thích hợp.
Vạn nhất bị người chọc thủng, thân phận của hắn quá mẫn cảm, tất sẽ dẫn phát rất nhiều phiền toái.
Cho nên, Cơ tam công tử cố nén xúc động, không có cùng bọn họ đi đập phá quán. Kết quả nghe Lữ Phong Đan Vương khoa trương như vậy, Cơ tam công tử ẩn ẩn cảm thấy, tựa hồ mình bỏ lỡ rất nhiều.
Ngược lại là Giang Trần, nhạt cười nhạt nói:
- Lão Lữ, ngươi cũng đừng ngạc nhiên. Năm đó sư công ngươi truyền thụ ta mười năm kỹ nghệ đan đạo, vẫn là kiếm đi nhập đề. Dạy ta rất nhiều thủ đoạn bới móc. Ngươi biết lão nhân gia ông ta nói như thế nào không?
- Nói như thế nào?
Lữ Phong Đan Vương hứng thú dạt dào, tuy cho tới bây giờ chưa thấy qua sư công, thế nhưng mà hắn đối với sư công này, lại tràn ngập tò mò, sùng bái tột đỉnh.
- Lão nhân gia ông ta nói, dạy ta những bổn sự này, là để ta đi đâm Đan sư khác, để cho người khác không dám đắc tội ta, đây cũng là một phương thức tự bảo vệ mình.