Lâm Chí VInh này, tính cách có chút tưng tửng, cười đùa, thế nhưng Giang Trần từ trong ánh mắt hắn có thể đoán ra được hắn ta là người thâm tình.
Tuy rằng không biết trên người Lâm Chí Vinh này xảy ra chuyện gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định. Lâm Chí VInh này nhất định không có quyết đoán như Vô Song đại đế, nhất định trên phương diện tình cảm làm sự thỏa hiệp gì đó, không có đưa ra quyết định tràn ngập dũng khí như Vô Song đại đế.
Cho nên ánh mắt hắn mới có thể hối hận, tràn ngập tự trách như vậy.
Nhưng mà những chuyện này, Giang Trần cũng không có hứng thú đi nghe ngóng.
Lúc này một gã nam tử dường như là Phó điện chủ của Tịnh Phần điện đi tới, hai tay khẽ nhấc lên, ý bảo phía dưới yên lặng một chút.
- Chư vị, thật cao hứng nói cho mọi người biết một tin tức. Thưởng Kim lôi đài lần này chúng ta đã tăng cấp bậc lên tới ba trăm năm mới có một lần. Cũng bởi như vậy vốn chỉ có chín Tổng lôi chủ lúc này chúng ta sẽ tăng lêm ba vị Tổng lôi chủ nữa. Ba vị trí Tổng lôi chủ này chúng ta đã có người chọn lựa từ trước. Theo thứ tự là Vô Song đại đế - Vô Song tiền bối. Thứ hai là người bài danh thứ ba mươi sáu trong danh nhân đường của Đan Hỏa thành, Phượng Đan Vương, còn có trận pháp đại sư Vương Học Thông.
- Ba vị cao nhân này chiếm ba vị trí, chuyện này nói rõ điều gì? Nói rõ quy cách của Thưởng KIm lôi đài lần này vượt qua mong muốn ban đầu của các ngươi. Các ngươi sẽ thông qua tuyển chọn, để giành chín vị trí trống còn lại.
Trong lúc nhất thời những người bên dưới cảm thấy trong lòng tâm thần bất định. Có ít người trong lòng thậm chí còn lo lắng. Ba vị này đã sớm đạt được ba vị trí Tổng lôi chủ, hiện tại lại làm giám khảo, liệu có thể ở trong quá trình bình chọn đả kích tài hoa, đả kích những đối thủ có sức cạnh tranh với bọn họ hay không?
Phó điện chủ kia dường như cũng có thể nhìn thấu tâm tư của những người này, hắn cười nhạt nói:
- Các ngươi cũng có thể yên tâm, ba vị này đều là tiền bối cao nhân. Bọn họ đã được Tịnh Phần điện mời làm giám khảo, nhân phẩm của bọn họ tự nhiên đã được Tịnh Phần điện tán thành. Nhất định có thể đại biểu cho sự công bằng của TỊnh Phần điện. Điểm này không quản bất luận kẻ nào trong các ngươi cũng không cần phải hoài nghi.
Lâm Chí Vinh gật đầu giống như con gà mổ thóc, miệng kích động nói:
- Vô Song đại đế là cao nhân bực nào chứ? Làm sao có thể không công bằng hay không công chính? Hừ hừ, có thể lên đài cùng Vô Song đại đế chính là vinh hạnh của những người này. Còn lo lắng Vô Song đại đế chèn ép các ngươi sao? Thực sự là não tàn a.
- Tiền bối cao nhân, một chút phong độ ấy vẫn có. Không cần lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Ha ha, rất đúng, rất đúng. Cái gì mà Thanh Phượng Đan Vương, cái gì mà Vương Học Thông đại sư? Ta không rõ, nhưng mà Vô Song đại đế nhất định sẽ không làm như vậy. Cũng khinh thường làm như vậy.
Cái như vậy trong miệng hắn tự nhiên chính là cố ý chèn ép đối thủ cạnh tranh với mình, áp chế đối thủ tiềm ẩn.
Nói thật Giang Trần cũng không tin ba người này trong sạch như vậy. Tịnh Phần điện không phải là kẻ ngu, tại sao không nhìn ra được chứ? Tịnh Phần điện nhất định có một cơ chế tuyển chọn của bọn họ.
Chỉ bởi vì địa vị ba người này cao thượng, sở dĩ phải làm nổi bật như vậy là người ta muốn cho ba người bọn họ mặt mũi.
Loại tình huống này nếu như ba người bọn họ làm ra chuyện không công bằng nào đó, không thể nghi ngờ chính là tự gây khó dễ với bản thân mình.
Cho dù là thân phận bọn họ cũng không cho phép bọn họ làm như vậy, điểm này từ trước tới nay Giang Trần không nghi ngờ.