Độc Tôn Tam Giới

Chương 1804: So đấu tốc độ (1)



́u tốc độ. (1)

Những người này chưa chắc đã động thủ tại Đan Hỏa thành, nhưng nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào hán tử thấp bé này. Giống như độc xà vậy, nhìn chằm chằm vào con mồi. Chờ đánh ra một kích trí mạng.

Giang Trần thấy Vô Song đại đế cố ý nói như vậy, ánh mắt quét qua, cũng phát hiện ra mánh khóe, hắn mỉm cười nói:

- Xem ra lửa đã dẫn tới chúng ta rồi a.

Tên hán tử thấp bé kia nghe vậy, sắc mặt đại biến, biết rõ mình bị người ta nhìn chằm chằm vào.

- Đừng lo lắng, có Mạch lão ca ở đây, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám làm ẩu.

Giang Trần căn bản không có chút lo lắng nào.

Thiên Oánh thảo tuy rằng trân quý, thế nhưng cũng không trân quý tới mức mạo hiểm đi đắc tội với một đại đế.

Quả nhiên, nhìn thấy tên hán tử thấp bé này đi cùng với hai người Vô Song đại đế, những người theo dõi kia đều ôm hận, chỉ dám theo sát từ xa, cũng không dám tới gần.

Hiển nhiên uy áp của Vô Song đại đế khiến cho bọn họ cảm nhận được áp lực vô tận, làm cho bọn họ không dám lỗ mãng.

Mỗi ngày tên hán tử thấp bé này đều chờ đợi trong lo lắng, tới giờ phút này hắn mới biết được mình rốt cuộc cũng an toàn, không cần lo lắng tới vấn đề gì nữa.

Không bao lâu sau, ba người bọn họ cũng rời khỏi chủ thành Đan Hỏa thành.

Vô Song đại đế trực tiếp lăng không triệu hoán ra một đầu tọa kỵ. Đây là tọa kỵ của Vô Song đại đế.

- Huynh đệ, ngươi cùng tên hán tử kia ngồi tọa kỵ của ta. Ta lăng không phi hành.

Vô Song đại đế nói.

Giang Trần cười cười:

- Để cho hắn ngồi đi, ta và Mạch lão ca phi hành.

Giang Trần tu luyện Kim Thiền chi dực, lại luyện hóa Phi Vũ thần sí, về sau lại luyện hóa Thiên Côn Vũ dực, hình thái của Vũ dực đã hoàn toàn đạt tới trình độ Đế cấp.

Lại thêm tốc độ của Thiên Côn Lưu Quang độn, Giang Trần tự so sánh, mình có thể so tốc độ với cường giả đế cảnh bình thường.

Cho nên hắn cũng không muốn ngồi tọa kỵ gì đó.

- Lão đệ, lần này tới Tà Nguyệt Thượng vực tuy rằng không tính là xa. Nhưng ít ra cũng có ba mươi vạn dặm mới có thể tới Sương Nguyệt thành.

Vô Song đại đế nhắc nhở.

Giang Trần cười cười:

- Không ngại, ta và Mạch lão ca phi hành.

Vô Song đại đế cười hắc hắc:

- Lão đệ, phần tự tin này của ngươi khiến cho lão ca ta cảm thấy bất ngờ. Chẳng lẽ lão đệ ngươi muốn so tốc độ với lão ca ta?

Giang Trần cũng hăng hái:

- Tại sao lại không chứ?

Tên hán tử thấp bé kia nghe vậy cũng sững sờ.

- Hán tử, ngươi tên là gì?

Giang Trần bỗng nhiên hỏi.

Tên hán tử kia vội vàng đáp:

- Tiểu nhân gọi là Lưu Chấn.

- Lưu Chấn, ngươi ngồi trên tọa kỵ của Mạch lão ca xuất phát trước. Chúng ta bọc hậu cho ngươi. Ngươi đừng lo lắng, không có người Đan Hỏa thành nhìn chằm chằm vào ngươi đâu.

Tên hán tử thấp bé kia vẫn còn có chút sợ hãi, dù sao tọa kỵ của cường giả Đại đế, hắn cũng không dám lỗ mãng đi cưỡi a.

Vô Song đại đế nói thầm với đầu tọa kỵ kia vài câu, đầu tọa kỵ kia khó chịu phì phì mũi, có chút khinh miệt, thế nhưng lại bất đắc dĩ gật đầu.

Dường như đáp ứng với yêu cầu bất bình đẳng của Vô Song đại đế.

- Lên đi.

Vô Song đại đế vung tay áo lên, tên hán tử thấp bé gọi là Lưu Chấn kia bị đẩy lên lưng tọa kỵ. Đầu tọa kỵ kia phì một tiếng, lập tức xé rách mây xanh, giống như một tia chớp phóng về phía Tà Nguyệt Thượng vực. Tốc độ này cực nhanh, quả thực giống như một tia chớp rực rỡ vừa phóng qua vậy.

- Tọa kỵ rất đẹp, tốc độ rất nhanh.

Giang Trần tán thưởng.

Vô Song đại đế cười hắc hắc, bỗng nhiên ánh mắt lẫm liệt nhìn về phía Đan Hỏa thành trừng mắt:

- Người Đan Hỏa thành nghe đây, nếu như một phút đồng hồ sau lão phu còn phát hiện người đuổi theo ở phía sau, các ngươi cũng không cần trở lại Đan Hỏa thành nữa.

Đây là cảnh cáo của cường giả đại đế.

Những người chưa từ bỏ ý định kia vốn còn muốn theo phía sau tìm cơ hội ra tay với Lưu Chấn kia, lúc này nghe thấy Vô Song đại đế cảnh cáo như vậy, toàn thân run rẩy.

Bọn họ sao lại không hiểu, lời này của Vô Song đại đế ẩn chứa tức giận. Nếu như bọn họ không nghe theo mà tiếp tục đi theo. Nói không chừng dưới sự giận dữ, Vô Song đại đế sẽ thực sự đánh bọn họ thành thịt nát.

- Lão đệ, đi thôi, để cho lão ca ta nhìn thấy tốc độ mà ngươi tự tin đi.

Vô Song đại đế như cười như không nhìn qua Giang Trần nói.

Giang Trần cũng không yếu thế, cười nói:

- Ai sợ ai a. Đi.

Trong khi nói chuyện, Giang Trần cũng hóa thành một đạo thiểm điện phá không mà đi. Dung hợp với Thiên Côn vũ dực, hiện tại vũ dực của Giang Trần đã đạt tới hình thái chung cực.

Vốn cái cánh này lấy Phi Vũ thần sí làm chủ thể, thế nhưng sau khi cải tạo, cũng đã hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng Phi Vũ thần sí.

Bởi như vậy Giang Trần cũng không cần lo lắng việc bị người ta nhận ra mình có quan hệ với Phi Vũ đại đế.

Giang Trần cũng định thi triển một chút thủ đoạn trước mặt Vô Song đại đế, thúc dục Thiên Côn Lưu quang độn, trong lúc nhất thời tốc độ đạt tới mức tận cùng.

Dưới loại trạng thái này, Giang Trần tuyệt đối có thể miểu sát cơ hồ tất cả cường giả Hoàng cảnh dưới Đế cảnh. Cho dù là Hoàng cảnh cửu trọng, chỉ cần không phải người dùng tốc độ để thành danh, cũng khó có khả năng phân cao thấp trên phương diện tốc độ với Giang Trần.

Mà cường giả Đế cảnh, nếu như không phải người dùng tốc độ thành danh, cũng chưa chắc có thể thắng được Giang Trần.

Trên phương diện tốc độ, Vô Song đại đế hiển nhiên cũng không phải là người tầm thường. Thấy Giang Trần tăng tốc, không ngờ lại cường đại như vậy khiến cho hắn vô cùng hào hứng.

Hắn cũng theo chân đẩy nhanh tốc độ, dứt khoát đầu với Giang Trần.

Giang Trần thấy mình chiếm được tiên cơ, lại vẫn bị Vô Song đại đế đuổi theo, cũng kích thích ý chí chiến đấu của hắn. Hắn liên tục thúc dục lực lượng huyết mạch Côn Bằng, Thiên Côn Lưu Quang độn lần nữa tăng tốc.

Phải biết rằng tốc độ sau khi tới cực hạn, nếu tăng lên, độ khó rất lớn. Trừ phi là có thủ đoạn đặc thù kích thích mới được.

Giang Trần cũng không có sử dụng thủ đoạn đặc thù gì, nhưng mà hắn vẫn có lực lượng huyết mạch.

Thiên Côn Lưu quang độn mượn nhờ lực lượng huyết mạch, không ngờ lại có thể tăng tốc. Hiện tại Giang Trần vẫn chỉ vận dụng lực lượng huyết mạch, nếu như trong lúc trọng yếu, hắn thậm chí còn có thể thiêu đốt lực lượng huyết mạch, làm cho tốc độ lần nữa tăng lên trên phạm vi lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao hắn vô cùng tự tin trên phương diện tốc độ.

Ở cửa thứ nhất của chủ tháp Lưu Ly vương tháp, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là huyết mạch Côn Bằng và Thiên Côn lưu quang độn. Làm cho hắn ở phương diện tốc độ tăng trưởng một cách hoàn mỹ.

Ngay cả cường giả thượng cổ như Thiên Côn thượng nhân cũng khen không dứt miệng vì tốc độ của hắn. Phải biết rằng Giang Trần bất quá chỉ là bán bộ Hoàng cảnh, có thể làm cho loại cường giả Thiên Vị như Thiên Côn thượng nhân cũng than thở như vậy, nếu không phải có thiên phú cường đại là tiềm lực to lớn thì làm sao có thể làm được.