Độc Tôn Tam Giới

Chương 1807: Nảy sinh biến cố, tình độc độc nhất (1)



̉y sinh biến cố, tình độc độc nhất. (1)

Giang Trần cũng không thèm để ý, chỉ đáp lời Vô Song đại đế, lập tức đi vào bên trong.

Một nữ tử khuôn mặt có chút tiều tụy, nằm nghiêng ở trong ngực Vô Song đại đế, sắc mặt tiều tụy tới tái nhợt. Nhưng mà có thể nhìn ra được đây là mỹ nữ.

Chỉ là trên người có bệnh cùng vơi tuổi tác tàn phá, cho nên giờ phút này nữ tử này vô cùng tiều tụy. Có cảm giác như mỹ nhân tuổi xế chiều vậy.

- A Vận, đây là hảo huynh đệ mà ta nói.

Vô Song đại đế vẫy tay với Giang Trần:

- Lão đệ, mau tới đây. Đây là tẩu tử của ngươi.

- Tiểu đệ bái kiến tẩu tử.

Giang Trần tiến lên một bước, nói.

A Vận nhẹ nhàng cười cười:

- Tốt, tốt. Nhìn thấy người còn trẻ như ngươi ta đã nhớ tới bộ dáng hưng phấn, hào hùng của Vô Song năm đó. Ngươi biết không, năm đó ta bị bộ dáng đó của chàng chinh phục.

Vô Song đại đế nhếch miệng cười lớn:

- Nghe thấy chưa? Lão đệ, ngươi phải học tập lão ca một chút a. Ha ha ha, lúc trước người theo đuổi tẩu tử ngươi một đống lớn, thế nhưng mà lão ca ta giết từ thiên quân vạn mã, ôm mỹ nhân về nha

A Vận cười cười, vỗ vỗ bàn tay Vô Song đại đế nói:

- Chàng lại không biết xấu hổ, cũng không dạy bảo người trẻ tuổi điểm tốt lành gì mà lại nói như vậy.

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Sao lại không dạy chứ? Ta dạy hắn nên hấp dẫn nữ hài tử thế nào, như thế nào mà kết giao đạo lữ, đây không phải là dạy hắn sao? Đây chính là chung thân đại sự nha.

- Sao chàng biết người ta chưa có đạo lữ?

A Vận tức giận hỏi.

- À, lão đệ, ngươi có đạo lữ chưa?

Vô Song đại đế sững sờ hỏi.

Giang Trần cũng không phủ nhận, gật đầu.

- Ồ, thực sao? Là lão ca ta nhìn nhầm. Ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi không hiểu phong tình. Khó trách ngươi lại chướng mắt với những nữ hài trong Sương Nguyệt thành. Ánh mắt của tiểu tử ngươi cũng giống như ta. Mặt hàng bình thường đều không nhìn trúng a.

Vô Song đại đế lớn giọng nói.

Khanh phu nhân ngoài cửa đang muốn tới gần, nghe những lời này, khuôn mặt trắng nõn của nàng lập tức ảm đạm.

- A Vận, nàng yên tâm, lần này huynh đệ ta mời tới, hắn nhất định có thể chữa khỏi thương thế cho nàng. Không lâu sau, nàng có thể mạnh khỏe cùng ta ngao du khắp nơi. Đem những hạnh phúc mà chúng ta còn thiếu tìm trở lại.

Vô Song đại đế tựa như thiếu niên rơi vào võng tình, ngữ khí vô cùng thâm tình nói.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Giang Trần nhẹ nhàng buông tay Vận phu nhan ra. Bàn tay này bởi vì bị di chứng trong người tra tấn nhiều năm đã bắt đầu khô quắt, không còn vẻ sáng láng.

- Lão đệ, sao rồi?

Vô Song đại đế thấy Giang Trần dừng bắt mạch, vẻ mặt lo lắng hỏi, biểu lộ này hoàn toàn không giống như là một đại đế mà giống như một đứa trẻ vậy.

- Lão ca, tình huống có chút phức tạp. Muốn trị liệu mà nói, cần phải lâu dài. Ta đề nghị trước tiên cho tẩu tử phục dụng đan dược, trước tiên dùng dược lực của đan dược khôi phục sinh cơ một chút, làm giãn gân cốt và khí huyết. chỉ cần năng lượng sinh mạng của tẩu tử tâng lên, ta tin rằng vẫn có biện pháp làm cho tẩu tử khôi phục như cũ. Nhưng mà... Có khả năng phải đi tới Lưu Ly vương thành mới được.

Vô Song đại đế nghe vậy, trên mặt đại hỉ, nói:

- Không có vấn đề, chỉ cần có thể chữa tốt cho tẩu tử ngươi. Cho dù nên núi đao biển lửa lão ca ta cũng không sợ. Lại nói, Lưu Ly vương thành ta đã muốn đi tới từ lâu. Ha ha, hiện tại đi tới đó cũng không có sao.

- A Vận, nàng nghe chưa? Ta nói huynh đệ này của ta có biện pháp mà. Trong cương vực nhân loại chúng ta nếu như muốn tìm một người có khả năng cứu nàng thì nhất định là hắn. Ta còn chưa kịp giới thiệu kỹ với nàng. Huynh đệ chúng ta, hắn...

Vô Song đại đế đang định nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy Khanh phu nhân đang muốn vào lại thôi:

- Khanh muội, muội đứng ở ngoài làm gì vậy? Tiến vào đi, ở đây không có người ngoài.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Khanh phu nhân kia hiện lên vẻ ngượng ngùng, do dự một chút vẫn đi vào bên trong.

- Huynh đệ, ở đây không có người ngoài, lão ca ta cũng không giữ bí mật cho ngươi nữa. Đây là tẩu tử ngươi, Khanh muội là tỷ muội tốt của tẩu tử ngươi. Đều là người một nhà vậy.

Vô Song đại đế vô cùng vui vẻ, lại nói với Vận phu nhân và Khanh phu nhân:

- Huynh đệ này của ta cũng có danh tiếng không nhỏ. Hắn là Thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn của Lưu Ly vương thành. Các người có thể gọi hắn là Chân huynh đệ.

Tuy rằng Vô Song đại đế kích động, thế nhưng tầng thân phận Giang Trần kia, cuối cùng cũng không nói ra. Là bởi vì tạm thời có nói ra cũng không quan trọng.

- Thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn? Vận phu nhân có chút kích động nói:

- Mạch ca, bình thường chàng hay nhắc tới Chân thiếu chủ kia, đây là người trẻ tuổi đánh bại Kê Lang Đan Vương hay sao?

- Hắc hắc, đúng vậy, đúng vậy.

Vô Song đại đế cười ha hả:

- A Vận, nàng nói xem đây có phải là do ông trời đã sắp đặt từ trước hay không? Ta đang định chờ có cơ hội tới Lưu Ly vương thành bái phỏng hắn, không ngờ rằng ta vừa tới Đan Hỏa thành đã gặp được hắn, còn kết làm huynh đệu với hắn. Đây là duyên phận a.

Tuy rằng trên mặt Khanh phu nhân hiện lên vẻ kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh vẻ mặt lại khôi phục bình thường, trên mặt chỉ treo nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười này thoạt nhìn đang cười, thế nhưng lại có thêm chút phiền muộn.

- Khanh muội, mấy ngày nay hai huynh đệ chúng ta sẽ quấy rầy nơi này của muội một chút. Đợi sau khi tẩu tử muội khôi phục một chút, chúng ta sẽ đi Lưu Ly vương thành. Những ngày này quấy rầy muội rồi...

- Mạch đại ca, đều là người một nhà, sao lại nói lời khách khí như vậy?

Khanh phu nhân than nhẹ một tiếng:

- Đều ở đây đi, một mình muội cũng thấy cảm thấy trống vắng. Tiểu muội hận không thể bảo mọi người mỗi ngày đều ở nơi này, không rời đi mới tốt a.

- Ha ha, vậy quấy rầy muội rồi.

Vô Song đại đế cười nói.

- Mạch đại ca, Vận tỷ tỷ, hai người nghỉ ngơi đi. Tiểu muội đi chuẩn bị một chút, nơi này có chút đơn sơ, mong Chân huynh đệ không ghét bỏ.

Khanh phu nhân nói xong, lại khẽ cúi đầu với Giang Trần.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Khanh phu nhân quá khách khí rồi.

Nhìn thân ảnh thanh nhã của Khanh phu nhân rời khỏi, trong lòng Giang Trần như có điều suy nghĩ. Không biết vì sao, Khanh phu nhân này chung quy vẫn khiến cho Giang Trần có một loại cảm giác nắm bắt không ra được.

Nếu như nói nàng có ác ý gì Giang Trần cũng không có cảm giác được. Thế nhưng mà đối với lời nói với hắn trước khi nàng ta rời khỏi đây, dường như có chút quá mức.

Một nữ nhân như vậy, có thể nhìn ra được, nàng đối với Vận phu nhân có cảm tình rất sâu. Đối với Mạch lão ca cũng vô cùng hoan nghênh.

Cho dù đối với người ngoài như hắn, cũng không có bao nhiêu ác ý.

Thế nhưng mà, vì sao nàng ta lại nói những lời kia?