Độc Tôn Tam Giới

Chương 1819: Trước ngạo mạn sau cung kính (1)



́c ngạo mạn sau cung kính. (1)

Sắc mặt Tỉnh Tam gia tái nhợt, trừng mắt nhìn Giang Trần:

- Tiểu tử, Tỉnh lão tam ta ở Sương Nguyệt thành nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên dám lừa gạt Tỉnh Lão tam ta.

- Cầm hai gốc linh dược Thiên cấp giả đi lừa gạt Tỉnh mỗ, lá gan của ngươi quả thực không nhỏ.

Giang Trần chỉ cười lạnh, Tỉnh lão tam này ngậm máu phun người. Rõ ràng là muốn lừa bịp, vơ vét của hắn. Thế nhưng lúc này đã vạch mặt, có giải thích cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

- Tiểu tử, ngươi điếc sao mà không nói gì? Tam gia nói chuyện ngươi dám không trả lời sao?

Cường giả họ Thái kia quát lớn.

Giang Trần cười một tiếng khinh miệt:

- Tỉnh lão tam, ta nghe nói ngươi là Phó đà chủ phân đà thứ nhất của Nguyệt Thần giáo? Ta thấy buồn bực, Nguyệt Thần giáo dù gì cũng là tông môn nhất phẩm, phân đà thứ nhất này như thế nào lại chọn một gia hỏa không nên thân nhưu ngươi? Giả Linh dược THiên cấp? Ngươi mù lòa hay là ngu ngốc vậy? Nếu như là giả, lúc ấy ngươi nhìn không ra sao? Ngươi nói ra không cảm thấy xấu hổ, nhưng mà ta lại cảm thấy xấu hổ thay ngươi a.

- Tiểu tử lớn mật, tại sao lại dám nói chuyện tới Tam gia như vậy?

- Tam gia, tiểu tử này hoàn toàn không có đặt phân đà thứ nhất chúng ta vào trong mắt a.

- Các huynh đệ, băm hắn. Thay Tam gia hả giận.

Nụ cười trên mặt Tỉnh tam gia cứng đờ, bỗng nhiên khoát tay, ngăn lại bọn thủ hạ đang om sòm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Tiểu tử, nhanh mồm nhanh miệng lắm. Nhưng mà ngươi chọc tới Tỉnh mỗ, cho dù ngươi có miệng lưỡi lợi hại thế nào cũng vô cụng. Tỉnh lão tam ta sẽ không để mình bị đẩy lòng vòng đâu. Thức thời thì đem tất cả những đồ vật đáng giá trên người ngươi rao ra. Tam gia ta có lẽ sẽ cân nhắc tha thứ cho ngươi một lần.

Đây rõ ràng là mở miệng cướp bóc.

Giang Trần biết rõ, mình một hơi xuất ra hai gốc linh dược Thiên cấp, còn có hai ức vạn Thánh linh thạch, cuối cùng vẫn rước lấy phiền phức.

Giống như một tiểu hài tử ba tuổi cầm rất nhiều vàng đi lại trên đường vậy, muốn không bị người khác nhớ thương cũng khó khăn..

Linh dược Thiên cấp chính là thứ tốt chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Ngay cả cường giả Đế cấp nhìn thấy linh dược Thiên cấp tim cũng đập thình thịch.

Một gốc linh dược Thiên cấp, không phải có linh thạch là có thể mua được.

Trên thị trường, mười năm, hai mươi năm đều khó có khả năng xuất hiện một gốc linh dược Thiên cấp. Trừ phi là người có mắt không tròng mới có thể đem linh dược Thiên cấp bán ra thị trường.

Giang Trần không thể nghi ngờ đã phạm vào điều tối kỵ, thoáng cái hắn xuất ra hai gốc linh dược Thiên cấp. Hơn nữa hoàn toàn lại bị loại địa đầu xà như Tỉnh Tam gia nhìn chằm chằm vào.

nghĩ tới đây trên mặt Giang Trần hiện lên nụ cười, nói:

- Tỉnh lão ta, nói cho cùng chỉ là thấy hơi tiền là nổi lòng tham, muốn lừa bịp, cướp đoạt tiền của ta. Nếu như ngươi đoạt một cách quang minh chính đại thì ta còn bội phục loại ác ôn quang minh chính đại như ngươi. Lấy cái cớ vụng về như vậy, quả thực khiến cho ta phải cho rằng ngươi thật xứng với cái họ này.

Lời này khiến cho đám người Tỉnh lão tam không hiểu thấu.

Đang êm đẹp nói tới họ làm gì? Họ của Tỉnh tam gia có vấn đề gì sao?

Tỉnh Tam gia nhướng mày nói:

- Tiểu tử, ngươi có ý gì?

- Có ý gì sao?

Giang Trần lạnh nhạt cười nói:

- Điều này còn không rõ ràng sao? Ngươi không phải họ Tỉnh sao? Dù sao cũng đều là tỉnh, có thể thấy được cái họ Tỉnh này cũng không tốt lành g ì.

Lời vừa nói ra, Tỉnh Tam gia biến sắc, mà cơ hồ tất cả người của phân đà thứ nhất đều trợn mắt há hốc mồm. Dùng ánh mắt giống như nhìn người chết nhìn qua Giang Trần.

Nghĩ thầm, tiểu tử này quả thực quá to gan lớn mật, ngay cả dòng họ Tam gia cũng dám đem ra trêu đùa, tiểu tử này tuyệt đối chết chắc.

Phải biết rằng, họ của Tam gia, đây chính là vốn liếng mà Tam gia cho rằng tự hào nhất. Tỉnh gia ở Nguyệt Thần giáo, địa vị cũng không kém. Đây là mấu chốt mà Tam gia có thể dùng tu vi Hoàng cảnh thất trọng leo lên chức vị Phó đà chủ phân đà thứ nhất.

Mà tiểu tử này lại trêu đùa, cười nhạo trắng trợn thứ mà Tam gia vẫn luôn cho rằng tự hào.

Quả nhiên, biểu lộ trên mặt Tỉnh tam gia thoáng cái trở nên lạnh lẽo.

- Tiểu tử, ngươi biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn hay không?

Tỉnh tam gia tức quá hóa cười, nói:

- Tiểu tử, nếu như ngươi muốn chọc giận ta. Ta chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi.

- Nhưng mà, chọc giận Tỉnh mỗ phải trả một cái giá lớn. Vô cùng thảm trọng. Ta nỗi cho n gươi biết, ngươi không chỉ đơn thuần đắc tội với Tỉnh mỗ, cũng không đơn thuần là đắc tội với đệ nhất phân đà của chúng ta. Càng đắc tội Tinh thị nhất tộc ta, đắc tội cả Nguyệt Thần giáo chúng ta.

Không thể không nói, Tỉnh Tam gia này rất biết nói chuyện, thoáng cái nói chuyện này liên lụy tới cả Nguyệt Thần giáo.

Giang Trần căn bản không để cho mình bị đẩy lòng vòng, thản nhiên nói:

- Sau đó thì sao?

Sau đó?

Tất cả mọi người sững sờ, cái này còn có sau đó sao? Đắc tội với Nguyệt Thần giáo ở Tà Nguyệt Thượng vực, nhất định chỉ có đường chết, còn có sau đó sao?

- Sau đó sao? Sau đó ngươi nên tự mình cầu phúc, kiếp sau đầu thai thì nên thông minh hơn một chút.

Tỉnh Tam gia cười dữ tợn, vung tay lên:

- Bắt bọn chúng, nếu như phản kháng, giết bất luận tội.

Cường giả họ Thái cùng với Hoàng cảnh thất trọng kia lập tức khom người lĩnh mệnh:

- Vâng.

Trong lúc đang muốn ra tay, bỗng nhiên trên lầu truyền đến tiếng cười lạnh nhạt, một đạo thanh âm lạnh lẽo vang vọng:

- Nếu như nhớ không nhầm, mạnh nhất Tỉnh gia là lão tổ của các ngươi, ở Nguyệt Thần giáo bất quá chỉ là một trưởng lão mà thôi. Tỉnh lão tam, bổn đế vô cùng hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc lấy lực lượng từ nơi nào mà dám giương oai?

Tỉnh Lão tam không ngờ trên lầu còn có người, miệng thốt lên:

- Ngươi là thứ gì? Chuyện Nguyệt Thần giáo chúng ta...

Nói tới đây Tỉnh lão tam đột nhiên cảm giác có chút là lạ, vừa mới nói một nửa bỗng nhiên dừng lại.

Đợi... Đợi một chút, vừa rồi hắn mới nghe được gì?

Vừa rồi người nọ tự xưng bổn đế? Bổn đế?

Cái gì gọi là bổn đế?

Lông mày Tỉnh lão tam nhảy dựng lên, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác khiếp sợ, sau đó hóa thành sợ hãi... Bổn đế là cách xưng hô mà chỉ cường giả Đế cấp mới có tư cách nói.

Chẳng lẽ vị trên lầu kia là cường giả Đế cấp?

Tỉnh lão tam không phải là kẻ cô lậu quả văn, thế nhưng mà trước mặt cường giả Đế cấp, hắn còn không có bất kỳ tiền vốn hung hăng càn quấy nào.

Thế nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là đà chủ, tuy rằng trong lòng có chút bối rối, thế nhưng không có hoàn toàn rối loạn, lòng thầm nói:

- Có lẽ là tiểu tử này phô trương thanh thế. Thiên hạ nào có nhiều cường giả Đế cảnh như vậy? CHo dù có tại sao lại để một tiểu tử trẻ tuổi tới Dược phổ tìm Tiếu bồ đề? Còn cầm linh dược Thiên cấp chạy khắp nơi? Một cường giả Đế cảnh ngay cả một chút trí tuệ đó cũng không có sao?