- Thiệu công tử, mấy ngày nay ta trốn đông trốn tây, vẫn bị người ta nhìn chằm chằm vào. Mong Thiệu công tử ra tay giúp ta một chút. Ta nguyện ý tăng thù lao gấp đôi.
Gấp đôi?
Trước đó đáp ứng với hán tử này, giải quyết vấn đề của hắn tại Sương Nguyệt thành, sau đó hắn sẽ đưa cho Giang Trần một gốc Thiên Oánh thảo nữa. Tăng lên gấp đôi chính là hai gốc.
- Một lời đã định.
Trên mặt Giang Trần bỗng nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị.
Lưu Chân vội vàng nói:
- Nhất định, nhất định, nếu như đổi ý, trời tru đất diệt.
Giang Trần gật gật đầu, nói với Long Tiểu Huyền:
- Long huynh, không phải huynh luôn kêu gào nhàm chán sao? Người đã tới. Nhớ kỹ, đừng hung ác quá, cũng đừng động thủ trong tửu điếm. Ném ra bên ngoài rồi nói sau.
Hai mắt Long Tiểu Huyền sáng ngời:
- Đừng quá hung ác là thế nào?
- Chỉ cần không chết người là được.
Giang Trần phất phất tay, ý bảo Long Tiểu Huyền ra tay có chừng mực.
Vẻ mặt Long Tiểu Huyền kích động, cười hắc hắc, vốn hắn cảm thấy vô cùng nhàm chán, lúc này trong mắt bắn ra tinh quang, một tay vỗ bàn, đi về phía mấy đại hán kia.
Chưởng quỹ tửu quán kia thấy tình thế không ổn, liên tục kêu lớn
- Bằng hữu, bằng hữu, mong cho cho lão phu một chút nhân tình, đừng động thủ trong tiểu điếm a. Chúng ta chỉ làm sinh ý nhỏ, không chịu nổi a.
Long Tiểu Huyền không nói hai lời, nhanh chóng ra tay như thiểm điện. Mỗi một lần vươn tay, không ngờ lại không có trượt, toàn bộ trong một hô hấp, năm hán tử lực lưỡng như cột trụ đều bị hắn ném ra ngoài.
- Đi, chúng ta đi ra ngoài thân mật một chút.
Long Tiểu Huyền cười hắc hắc, tay mang theo đại hán mũi tẹt kia.
- Đa tạ các ngươi a. Biết rõ ta cảm thấy nhàm chán mà tự mình đưa tới cửa.
Giang Trần cũng không nhìn ra bên ngoài, mà nhìn chằm chằm vào Lưu Chấn, như cười như không nói:
- Để cho chúng ta chờ ngươi nửa thời thần, ta còn tưởng rằng ngươi là một người tự cao tự đại, để chúng ta chờ cơ chứ?
Lưu Chấn rụt đầu, liên tục nói:
- Không dám, không dám, trước mặt mấy vị đại nhân, tiểu nhân làm sao dám làm như vậy. Thực sự là do thực lực tiểu nhân thấp kém, lại bị người ta nhìn vào khắp nơi. Nếu không phải tiểu nhân cơ linh, chỉ sợ cơ hội nhìn thấy mấy vị đại nhân cũng không có.