Nhìn thấy công kích đáng sợ bực này, ngay cả Không Vân lão nhân và Ngân Sa Khách ở phía sa cũng há hốc mồm không ngậm miệng lại được. Ngay từ đầu bọn họ đối với người trẻ tuổi mà chủ nhân Thúy Hoa hiên phái bọn họ tới giết còn có chút khó hiểu.
Thế nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy thực lực chân thật của Giang Trần, bọn họ mới biết được sự khó hiểu và khinh thị trước đó là vô tri tới cỡ nào.
Sau khi Diệu công tử ma hóa, chiến lực luôn ở trong trạng thái cuồng bạo, vốn cho rằng mình có thể giải quyết được tu sĩ bán bộ Hoàng cảnh thần bí này.
Thế nhưng lại không ngờ rằng, những tính toán liên tiếp sau đó của hắn lại bị đối phương hóa giải một cách đơn giản.
Mà giờ phút này bản thân hắn lại nằm trong sự khống chế của đối phương. Giống như là con mồi lọt vào trong bẫy rập, hoàn toàn không có cách nào thoát thân.
Hơn nữa người trẻ tuổi kia mặc dù chỉ là bán bộ Hoàng cảnh, nhưng mà luận lực lượng lĩnh vực, không thua kém bọn họ chút nào.
Tuy rằng bọn họ không biết người trẻ tuổi này tu luyện thế nào, thế nhưng bọn họ đều hiểu rõ. Cấp độ võ đạo, cảnh giới võ đạo của người trẻ tuổi kia tuyệt đối viễn siêu bọn họ.
Tuy rằng bọn họ là cường giả Hoàng cảnh tam, tứ trọng, thế nhưng cấp độ võ đạo của bọn họ tuyệt đối không bằng người trẻ tuổi kia.
Nghĩ tới đây Không Vân lão nhân cảm thấy may mắn không thôi. May mắn mà trước đó hắn không có lỗ mãng ra tay, may mắn mà Ngân Sa Khách coi như tỉnh táo.
Ngân Sa Khách thấy Diệu công tử bị pháp tướng kia thôn phệ, một lúc lâu cũng không nói lên được lời nào. Đợi Chu Tước pháp tướng tan biến trong hư không, lúc này hắn mới tiến lên.
Hắn cung kính ôm quyền nói:
- Thân thủ các hạ thật tốt. Ngân Sa đa tạ các hạ trượng nghĩa ra tay, nếu không có các hạ, chỉ sợ mấy người chúng ta hiện tại đã là vật hi sinh cho Ma tộc rồi.
Không Vân lão nhân cũng đi tới, cố gắng áp chế sự xấu hổ trong lòng, ôm quyền nói:
- Uổng cho lão phu sống một bó to năm, hôm nay mới biết được cái gì gọi là tuổi trẻ tài cao, thiên ngoại hữu thiên. Ài, nực cười cho mấy người chúng ta, vậy mà...
- Nhị vị, lời nói khách sáo ta không nói nhiều.
Giang Trần trực tiếp ngắt lời Không Vân lão nhân:
- Chủ nhân Thúy Hoa Hiên đầu nhập vào Ma tộc, Băng Vân sơn này thậm chí còn có cứ điểm Ma tộc, có lẽ là lưu lại từ thời thượng cổ. Không thể tưởng tượng được, nhiều năm trôi qua như vậy mà không có ai biết rõ trong Xích Đỉnh trung vực này có một cứ điểm Ma tộc thượng cổ.
Ngân Sa Khách cười khổ nói:
- Những năm Xích Đỉnh trung vực cũng không quá yên bình a.
Ngữ khí Giang Trần lạnh nhạt:
- Có lẽ tâm tư bọn họ đều đặt ở việc xâm lấn địa phương khác a. Địa bàn mình cũng không thèm quan tâm.
Ngân Sa Khách và Không Vân lão nhân đều coi như là người bản thổ của Xích Đỉnh trung vực, chỉ là bọn họ luôn là tán tu đi chu du khắp các vực chung quanh, đối với Xích Đỉnh trung vực cũng không thể nói là mười phần trung thành.
Cho nên đối mặt với việc Giang Trần châm chọc Xích Đỉnh trung vực, bọn họ cũng không có bất kỳ cảm giác nào.
- Nhị vị, các ngươi vốn phải hộ tống hiên chủ Thúy Hoa Hiên đi tới nơi khác, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
- Ài.
Ngân Sa Khách thở dài một tiếng:
- Hiên chủ Thúy Hoa Hiên mà chúng ta phải hộ tống cũng là giả, mười hai hộ pháp chúng ta đều cải trang thành võ giả bình thường, đi theo đội ngũ tới đây. Chúng ta xem như là nhóm đầu tiên tiến vào Băng Vân sơn này. CHỉ là chủ nhân Thúy Hoa Hiên cũng không có sắp xếp chúng ta trông coi trận pháp, mà đem chúng ta sắp xếp ở địa phương này, bảo chúng ta tùy thời chờ lệnh...