Biểu lộ trên mặt thoáng cái trở nên phân vân, đấu tranh. Không thể không nói, đề nghị của đối phương đã nói trúng tâm sự của hắn. Nếu như có thể nhận được sự bảo hộ của Lưu Ly vương thành, nói ra chân tướng ngược lại cũng là một lựa chọn tốt.
- Nói đi, ta đảm bảo chỉ cần ngươi nói ra chi tiết...
Giang Trần vừa mới nói được một nửa.
Bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ đáng sợ, trực giác nguy cơ khiến cho Giang Trần lập tức thi triển Thiên Côn Lưu Quang độn, hóa thành một đạo động quang, trực tiếp bắn ra khỏi khu vực lôi đài.
Sau một khắc, vô số lưu tinh giống như vô số mũi tên điên cuồng từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Những mũi tên này không phải là mũi tên bình thường, lực xuyên thấu không ngờ lại kinh người như vậy, cuốn toàn bộ hư không bốn phía vào bên trong, vô số mũi tên giống như muốn bắn nát hư không vậy.
Trong hư không không ngừng truyền tới tiếng xé gió, còn kèm theo tiếng hét thảm.
Sau một khắc toàn thân Hồng Đan Vương kia đã có vô số mũi tên xuyên qua. Pháp thân Hồng Đan Vương này lập tức bị vô số mũi tên tách rời, hóa thành một vũng máu.
Dưới công kích này, thân thể Hồng Đan Vương thâm chí ngay cả một mảnh thân thể còn nguyên vẹn cũng không còn, triệt để hóa thành bãi máu tươi, biến mất trong hư không.
Giết người diệt khẩu.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, ai cũng không biết được công kích này rốt cuộc phát ra từ đâu, tất cả mọi người hiện tại trong đầu chỉ có bốn chữ. Đó là bốn chữ giết người diệt khẩu.
Đây tuyệt đối là giết người diệt khẩu. Hồng Đan Vương này sắp nói ra chân tướng, thế nhưng tên đứng sau lưng Hồng Đan Vương kia căn bản không để cho hắn cơ hội nói chân tướng, trực tiếp phát động công kích đáng sợ.
Thoạt nhìn bọn họ không đơn thuần là muốn giết Hồng Đan Vương diệt khẩu, càng muốn giết tên khách không mời mà tới như Giang Trần.
Cũng may phản ứng của Giang Trần cực nhanh, tu luyện Thất khiếu thông linh cho nên hắn trời sinh đối với nguy cơ có độ mẫn cảm giống như trời sinh vậy.
Thế nhưng mà cho dù phản ứng của Giang Trần mau lẹ hơn nữa cũng khó khăn lắm mới có thể tránh cơn mưa tên đáng sợ này. Căn bản không kịp mang Hồng Đan Vương kia mang đi.
Người có thể trong thời gian ngắn phát động công kích đáng sợ như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ hời hợt. Loại người này không đơn thuần chỉ có công kích mạnh, hơn nữa nhất định còn cực kỳ am hiểu việc ẩn nấp.
Giang Trần tìm tòi một chút, không có bất kỳ thu hoạch nào. Thân thể nhoáng lên một cái, trở lại trên đài cao kia, nhìn qua bãi máu tươi trên đài.
Chỉ là điều khiến cho hắn thất vọng chính là trên người Hồng Đan Vương không có bất kỳ manh mối nào về thân phận, thậm chí cả nhẫn trữ vật cũng không có lấy một cái.
Nhìn ra được, đối phương cũng cực kỳ cẩn thận. Một chút manh mối cũng không lưu lại.
- Đáng giận.
Giang Trần dò xét một vòng, phát hiện ra không thu hoạch được gì, cũng biết lần này Lưu Ly vương thành đã chọc phải một đối thủ đáng sợ.
Hồng Đan Vương này không rõ lai lịch, nhưng nội tình, thực lực đều còn đó. Tuy rằng không đạt được tới trình độ như Giang Trần, nhưng mà nội tình đan đạo của Hồng Đan Vương này tuyệt đối có thể so với Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương.
Nhân vật như vậy theo đạo lý mà nói là nhân tài được coi trọng, bằng không mà nói cũng không chọn ra giảng bài, sẽ không chọn tới đánh mặt mũi Thái Uyên các.
Thế nhưng mà nhân vật như vậy, nói hi sinh là cũng hi sinh được.
Không thể không nói, tên địch nhân này quá liều mạng. Liều mạng như vậy khiến cho trong lòng Giang Trần sinh ra sự kiêng kỵ.
Địch nhân không đáng sợ, đáng sợ là loại người này là địch nhân không nhìn thấy. Mà loại địch nhân này không đơn thuần là không nhìn thấy, còn tâm ngoan thủ lạt, giết người một nhà, hơn nữa là người một nhà cường đại nhưu vậy, ra tay là ra tay lưu loát. Chỉ cần thế cục cần là tùy thời có thể hi sinh.