Hắn đã sớm suy đoán ra Tu La đại đế sẽ dẫn sói vào nhà, hiện tại đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Chỉ là trong đầu vẫn không nhịn được mà tức giận.
Ngươi cấu kết với ai thì cũng không thể cấu kết với Đan Hỏa thành a.
Dưới gầm trời này ai mà không biết Đan Hỏa thành là tử địch với Lưu Ly vương thành? Ngươi đem địch nhân dẫn tới Lưu Ly vương thành, không phải dẫn lửa tự thiêu mình sao?
Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt nhìn qua Tu La đại đế. Tu La đại đế lạnh nhạt cười cười, ánh mắt không chút tránh né nhìn qua Giang Trần, giống như đang thị uy.
Thế nhưng khẩu hình này lại để cho Tu La đại đế thấy rõ. Tu La đại đế nhướng mày, sát khí lạnh lẽo từ trong hai mắt bắn ra, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết Giang Trần vậy.
Thương Hải đại đế bỗng nhiên cười ha hả, đứng lên nói:
- Chư vị, đại hội chư hầu chính là....
- Câm miệng.
Bỗng nhiên Bàn Long đại đế lớn tiếng quát, Bàn Long đại đế không chút khách khí trừng mắt nhìn Thương Hải đại đế:
- Thương Hải đại đế, dù gì ngươi cũng là lão nhân của Lưu Ly vương thành, ngươi hiểu quy củ không vậy? Ngươi có thân phận gì? Luận tới luận lui cũng không tới phiên ngươi nói trước a.
Thương Hải đại đế cũng có chút đắc ý quên mình, có chút không nhịn được. Bị Bàn Long đại đế nói như vậy, trong lòng hăn giận dữ không thôi, thế nhưng lại không tìm thấy chỗ hở để phát tiết.
Đúng vậy a, ở đây không tới phiên hắn mở miệng trước a.
Thế nhưng mà vì sao hắn tự nhiên lại làm như vậy, không hề nghĩ ngợi mà mở miệng trước như thế? Hắn oán hận trừng mắt nhìn Bàn Long đại đế, vẻ mặt Thương Hải đại đế có chút không vui nói:
- Ta chỉ muốn đứng ra nói chút chuyện, thay Tu La đại đế nói với mọi người trước một chút. Hiện tại Khổng Tước đại đế không có mặt, theo như sắp xếp bối phận, Tu La đạo huynh có nói trước vài lời cũng là lẽ thường tình. Lại nói, đại hội chư hầu lần này là do Tu La đạo huynh khởi xướng, mọi người nói có đúng hay không?
Thương Hải đại đế nói chuyện, che dấu sự xấu hổ của mình, dẫn Tu La đại đế ra làm lá chắn. Nói gần nói xa trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Khổng Tước thánh sơn.
Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế lần nữa mở miệng, cười lạnh:
- Thương Hải, lời này của ngươi dường như không đúng rồi. Khổng Tước đại đế bận rộn, cho dù không có mặt thì Khổng Tước thánh sơn vẫn còn đó. Người Khổng Tước thánh sơn vẫn ngồi ở vị trí chủ tịch a. Mấy ngàn năm nay Lưu Ly vương thành chúng ta đều như vậy, không có biến hóa. Tại sao ngươi lại định mở miệng lên tiếng cướp đoạt quyền lên tiếng của Khổng Tước thánh sơn vậy?
Đúng vậy a, Lưu Ly vương thành còn chưa có thay đổi, Khổng Tước thánh sơn vẫn ngồi ở vị trí chủ tịch a.
Thương Hải đại đế có chút khó chịu.
Tu La đại đế cười ha hả, nói với Thương Hải đại đế:
- Chư vị, đây là Thiếu Vũ lệnh, là Khổng Tước đại đế bệ hạ truyền cho ta. Để cho ta vào thời khắc mấu chốt tiếp quản Lưu Ly vương thành. Lão nhân gia đi đâu ta biết rõ. Mấy năm trước bệ hạ từng nói cho ta biết, người đã cảm ngộ pháp tắc Thiên Vị, đã bước vào bán bộ Thiên Vị, sắp đột phá cảnh giới Thiên Vị. Cho nên lần này bệ hạ ở ẩn mà không xuất hiện chính là vì muốn đột phá Thiên Vị.
Đột phá Thiên Vị?
Tin tức này không thể nghi ngờ là một tin tức rất nặng, một khi nói ra, lập tức khiến cho hai tai mọi người chấn động không ngừng.
Đột phá cảnh giới Thiên Vị?
Nghe cũng quá rợn người a. Cường giả Thiên Vị, trong cương vực nhân loại đã bao nhiêu năm rồi không có xuất hiện lấy một người nha.
Khổng Tước đại đế đột phá Thiên Vị? Nói như vậy tin tức gần đây nói Khổng Tước đại đế vẫn lạc chỉ là giả?
Đan Cực đại đế ở khu vực khách mời nghe Giang Trần nói như vậy cũng nhíu mày. Nhịn không được nhìn qua Giang Trần vài lần, nhưng trong lòng thì cười thầm:
- Chân tiểu tử này quả nhiên là kẻ rất đối trá, không thành thật một chút nào. Loại lời nói dối này một khi mở miệng, rất khó tìm ra được một chút sơ hở nào. Người bình thường không biết tin tức của Khổng Tước kia, cho nên cũng không có cách nào hoài nghi a.
Tu La đại đế cũng tức giận không thôi, hắn chỉ hận không thể nói ra chân tướng. Nếu không hắn nhất định sẽ không có chứng cớ thuyết phục mọi người tin rằng Khổng Tước đại đế đã vẫn lạc.