- Nếu muốn so thắng bại, nhất định phải đánh cuộc trên toàn bộ phương diện. Để cho đám chư hầu nhìn thấy nội tình của hai thế lực lớn này, như vậy đám người chư hầu mới có thể biết được mình nên ủng hộ ai, mới biết được ai có thể mang tới tiền đồ cho Lưu Ly vương thành.
- Tu La đạo huynh, nếu như ngay cả dũng khí đánh cuộc ngươi cũng không có, thì làm sao ngươi có thể phục chúng được? Cho dù ngươi may mắn lấy được quyền khống chế, ngươi cảm thấy mọi người sẽ ủng hộ ngươi như đã từng ủng hộ Khổng Tước đại đế bệ hạ hay sao?
Tịch Diệt đại đế lạnh nhạt hỏi.
Sẽ sao?
Đáp áp hiển nhiên là không thể nào.
Nếu như dựa vào vũ lực khuất phục Chân thiếu chủ, như vậy Tu La đại đế chẳng những không có nhận được sự tôn trọng của mọi người, mà sợ rằng còn bị người khắp thiên hạ cười nhạo hắn.
Ai cũng biết thắng lợi như vậy căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào.
- Nếu như ngươi không được tất cả mọi người ủng hộ, căn cơ cuối cùng vẫn bất ổn. Cho dù ngươi ngồi được nhất thời, thế nhưng cũng không ngồi yên được cả đời. Đi chính là đi, không được là không được.
Tịch Diệt đại đế nhìn như đang khuyên bảo, trên thực tế lại ép Tu La đại đế từng bước, không còn đường lựa chọn.
Đương nhiên sự thực cũng như lời Tịch Diệt đại đế nói, thắng không đẹp mặt, cho dù thắng cũng không được thế nhân tôn trọng, cũng không có khả năng được các lộ chư hầu của Lưu Ly vương thành ủng hộ.
Trong lòng Tu La đại đế xoắn xuýt vô cùng.
Những lời này của Tịch Diệt đại đế khiến cho hắn rất không thích, bởi vì những lời này tuy rằng là lời nói thật, thế nhưng cũng là uy hiếp hắn.
Tu La đại đế tự tin, trừ Khổng Tước đại đế ra, mình ở Lưu Ly vương thành có lẽ cũng có đủ tính áp đảo.
Chân thiếu chủ này sở dĩ đưa ra yêu cầu đấu lớn một hòi, đơn giản cũng chỉ là bởi vì hắn ta ở phương diện đan đạo có một ít ưu thế a.
Thế nhưng mà Tu La đại đế tự hỏi lòng mình, trừ đan đạo mình không có đặc biệt nắm chắc ra. Mặc kệ so cái gì, hắn đều có ưu thế tuyệt đối.
Lúc này, Niêm Hoa đại đế bên kia cũng mang theo ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Tu La đại đế.
Hiển nhiên kỳ thực Niêm Hoa đại đế cũng rất đồng ý cách làm của Giang Trần. Hắn cũng cho rằng trận tranh dấu này không đơn thuần là tranh đấu giữa Chân thiếu chủ và Tu La đại đế. Trên thực tế chính là tranh giành số mệnh của Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng.
- Tu La đạo hữu, không bằng để chư hầu bỏ phiếu quyết định, là luận võ một hồi hay là đấu lớn, toàn bộ các phương diện một hồi?
Niêm Hoa đại đế hỏi ý kiến Tu La đại đế.
Tu La đại đế quét mắt một vòng nhìn chư hầu khắp nơi, trong lòng như gương sáng. Nếu như để cho chư hầu bỏ phiếu quyết định mà nói, nhất định kết quả sẽ là quyết đấu toàn bộ phương diện một hồi.
- Hay cho một câu làm cho ta thua rất khó coi. Hy vọng đây là lời tâm huyết của Tu La đại đế ngươi, mà không phải lời nói bắt buộc trong tình thế hiện tại a.
Tự nhiên Giang Trần nhìn ra được Tu La đại đế không có lựa chọn nào khác.
Niêm Hoa đại đế nghe vậy cũng thở dài một hơi. Song phương đã không có ý kiến phản đối như vậy, cũng tránh việc tranh giành miệng lưỡi.