Huy Đan Vương này trước khi xuất chiến có lẽ trong còn có chút chờ mong, chờ mong mình sáng tạo kỳ tích. Nhưng khi hắn chính thức chiến đấu với Vô Song đại đế, hắn mới bi ai phát hiện ra, suy nghĩ hắc mã của mình ngây thơ và vô tri tới mức nào.
Đây căn bản không phải là cùng một cấp bậc, không phải là tồn tại mà hắn có thể chống lại.
Trước khi xuất chiến, Tu La đại đế cũng ban cho hắn Đế Lâm ngự giáp phù, cũng ban cho hắn Đế Lâm Chân cương phù, để cho hắn trong thời gian ngắn hai mặt công thủ đều miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn đại đế.
Thế nhưng mà khi hắn chính thức giao thủ với Vô Song đại đế, hắn lại do dự.
- Đó là đương nhiên. Mọi người luôn nói Vô Song đại đế là một trong những người đứng đầu giới tán tu. Lại không thể tưởng tượng được tu vi võ đạo hắn lại sâu như vậy. Tuy rằng còn chưa thi triển tuyệt chiêu, thế nhưng tu vi võ đạo của hắn dường như không kém Khổng Tước đại đế bệ hạ là bao a.
Khổng Tước đại đế chính là đại đế cao cấp nhất bát vực.
Vậy mà Vô Song đại đế này cơ hồ có thể so với Khổng Tước đại đế, điều này quả thực vô cùng không tồi.
Thứ tự cách biệt tuy rằng không thể nói gì, thế nhưng dù sao thời gian Chân thiếu chủ thành danh so với Lý Kiến Thành ngắn hơn rất nhiều, tuổi cũng nhỏ hơn một đoạn.
Nếu nói Chân thiếu chủ ở phương diện võ đạo, có lẽ thực sự không bằng Lý Kiến Thành.
Bên Tu La đạo tràng, Lý Kiến Thành cau mày nói:
- Sư tôn, không phải người thưởng Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù cho Huy Đan Vương sao? Sao hắn lại không dùng?
Tu La đại đế cười nhạt một tiếng mà không nói gì. Hắn có thể hiểu rõ tâm tình của Huy Đan Vương. DÙ sao đều thắng không nổi. Đoán chừng Huy Đan Vương kia cũng không cam lòng dùng hai phù lật kia.
Quả nhiên sau khi đấu vài chiêu, Huy Đan Vương kia lớn tiếng hô:
- Khoan đã, Vô Song đại đế, tại hạ kỹ không bằng ngươi, ván này ta nhận thua.