- Đúng như vậy. ta từng đi khắp nơi trong cương vực nhân loại, đã từng tới biên cảnh của cương vực nhân loại với các chủng tộc khác. Ta mấy lần muốn xông tới chỗ biên giới kia, muốn nhìn xem bên ngoài biên giới kia rốt cuộc là địa phương nào.
Tất cả mọi người âm thầm nghiêm túc nhìn qua Vô Song đại đế, ánh mắt mang theo vài phần bội phục. Tán tu không hổ là tán tu, dã tính như vậy thực sự là kinh người.
Khu vực biên giới kia vẫn luôn được tu sĩ nhân loại coi như cấm khu.
Từng đời, từng đời truyền xuống, đều khuyên bảo tu sĩ nhân loại không nên tự tiện xông vào bên giới, không nên đánh vỡ thế cục truyền thừa từ thượng cổ, không nên rời khỏi địa bàn của nhân loại.
Mà cơ hồ tất cả thế lực, cơ hồ tất cả tu sĩ đều cẩn tuân di huấn thượng cổ. Không có người nào dám xông tới khu vực biên cảnh kia.
Sau thượng cổ đã có ước định, ai tự tiện xông vào khu vực biên giới, tiến vào địa bàn của chủng tộc khác thì sẽ giết không tha.
Được coi là hành động khơi mào chiến tranh.
Cũng may, khu vực biên giới thượng cổ kia cũng không dễ xông vào như vậy. Khu vực biên giới có cấm chế cường đại, không gian loạn lưu, ngăn cách, làm giảm khả năng các tu sĩ có thể vượt qua cấm khu này.
Cho nên nghe thấy Vô Song đại đế muốn vượt qua khu vực biên giới, mọi người vừa bội phục, đồng thời trong lòng còn cảm thấy sợ hãi. Nếu như xông thành công, nói không chừng sẽ khiến cho hai chủng tộc chiến tranh với nhau.
Vô Song đại đế thấy biểu hiện của mọi người như vậy cũng cười nói:
- Các ngươi không cần phải nhìn ta như vậy, về sau ta cũng không dám vượt qua cấm khu a. Dùng tu vi của ta, vượt qua khu vực biên giới kia nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Ta còn chưa muốn chết. Ha ha.
Giang Trần đối với viện khu vực biên giới kia không hiểu nhiều lắm.
Hắn quen biết cường giả thượng cổ như Thiên Côn thượng nhân, còn có Trùng Tiêu tôn giả, bọn họ đều không đề cập tới khu vực biên giới gì đó.
Khu vực biên giới này nhất định là do thế hệ sau đó của bọn họ thành lập. Khi đó bọn họ đã tiến vào Lưu Ly vương thành, nào có biết được mấy chuyện như thế này.
- Khu vực biên giới, bảo hộ sự bình an của một phương, dù sao không nên đánh vỡ thì tốt hơn.
Trấn Nhạc đại đế thở dài nói:
- Dù sao người Lưu Ly vương thành chúng ta gần đây đều nghiêm chỉnh tuân theo những lời này.
- Đúng vậy, khu vực biên giới này không thể xông loạn. Đây là cổ huấn.
Vô Song đại đế nhún nhún vai cười nói:
- Chúng ta là tán tu, phương diện này quả thực càng thêm tùy ý một chút. Nhưng mà mấy lần ta đi tới khu vực biên giới kia, theo ta thấy, khu vực biên giới này tuyệt đối không phải là do các chủng tộc phát sinh xung đột với nhau. Cũng không phải là do các chủng tộc lo lắng xảy ra chiến tranh cho nên mới kiến tạo nên khu vực này.
- Mà cương vực nhân loại chúng ta cách địa phương phong ma gần nhất. Cái gọi là khu vực biên giới này nhìn như bảo hộ chúng ta, kỳ thực là đoạn đường lùi của nhân tộc chúng ta. Một khi Ma kiếp từ phía đông bộc phát, cương vực nhân loại chúng ta sẽ không còn bất kỳ đường lui nào.
Nghe nói như vậy, hai mắt Giang Trần sáng ngời, hắn lại không ngờ rằng, Vô Song đại đế lại có kiến thức như vậy. Từ trong cuộc chiến phong ma thượng cổ có thể phân tích ra nhiều điều như vậy.
Hắn không thể không thừa nhận, Vô Song đại đế nói rất có đạo lý.
Thời kỳ thượng cổ, các chủng tộc mọc lên san sát như rừng, chinh phạt lẫn nhau là chuyện thường tình. Cũng không phải ai cũng rảnh rỗi đi làm cái việc kiến tạo địa phương gọi là biên giới này.
Sau khi Ma tộc xâm lấn, đối với Thần Uyên đại lục mà nói, là một hồi hạo kiếp cực lớn, từ đó về sau, Thần uyên đại lục nguyên khí đại thương, mới có nơi gọi là khu vực biên giới này.
Phong ma chi cảnh ở phía Đông Nam của cương vực nhân loại, mà khu vực biên giới kia lại ở phía Tây Nam, Tây bắc và phía Bắc, hình thành một dây chuyền phong ấn.
Loại cục diệ này cũng là cục diện khó coi nhất của cương vực nhân loại hiện tại.
Một khi Ma tộc đột phá khỏi địa phương phong ấn, sẽ trực tiếp bước vào lãnh địa của cương vực nhân loại. Mà cố thổ, liên minh thập lục quốc của Giang Trần tuyệt đối là nơi đứng mũi chịu sào đầu tiên.