- Thú thực thời gian ta tới đây cũng không dài hơn các người là bao. Nhưng mà sau khi Hoàng Nhi tiểu tỷ rời khỏi, đây nhất định là nguyên nhân làm cho thiếu chủ bế quan.
- Tiên Vân, trước mặt thiếu chủ ngươi ngàn vạn lần đừng có ngả ngớn như vậy.
Vô Song đại đế nhíu mày nói:
Tiêu Vân cười hắc hắc nói tiếp:
- Không dám, không dám, ta đây thuần túy là kính ngưỡng a. Mạch lão ca, huynh đệ chúng ta hai người sống nửa đời người cũng không sống một cách rõ ràng. Những ngày này ở Khổng Tước thánh sơn đã thấy rất nhiều thứ, đối với Chân thiếu chủ chân chính tâm phục khẩu phục.
- Đúng, nếu như là trước kia có thế lực lớn đối với chúng ta như vậy, Hòe Sơn nhị tiêu chúng ta nhất định sẽ không tới Long Hổ Phong Vân hội này, hai huynh đệ chúng ta hiện tại coi như hiểu rõ. Đại đế tán tu nhìn như tự do tự tại, địa vị rất cao. So với những cự đầu của các tông môn kia, chúng ta vẫn còn kém một khoảng cách xa.
Hắn vốn còn không phát giác được sự chênh lệch giữa đại đế tán tu và cự đầu tông môn. Lần đấu giá này có cấp bậc cao như vậy, nhân số tham dự nhiều như vậy khiến cho hắn chân chính cảm nhận được, thế lực đại tông môn, cho dù là không phải tông chủ, tài phú cũng viễn siêu những tán tu như bọn họ.
- Nhị vị, Mạch mỗ đã sớm nói với các ngươi. Đi theo Chân thiếu chủ, các ngươi sẽ không thiệt thòi, thời gian còn dài, các ngươi sẽ hiểu rõ.
Vô Song đại đế cười nói.
- Đúng vậy, đời này hai huynh đệ chúng ta cũng coi như tìm được nơi trở về. Về sau hai huynh đệ chúng ta chính là người của Chân thiếu chủ, đi theo Chân thiếu chủ lăn lộn.