- Theo như Chân thiếu chủ nói, dùng vạn lượng mua xương ngựa, đối với người cần mà nói thì là báu vật vô giá, nhưng đối với người không biết hàng mà nói, thứ này cũng chỉ là một tảng đá. Một chuyện không phiền hai chủ, chúng ta đã tới, vậy thứ này chúng ta vẫn muốn giao dịch với Chân thiếu chủ. Vệ mỗ vẫn cảm thấy, thứ này có lẽ ở trong tay Chân thiếu chủ mới có thể sửa đá thành vàng, hóa mục nát thành thần kỳ. Nếu như Chân thiếu chủ rộng lòng thì có thể ra giá, mặc kệ giá cả bao nhiêu Vệ mỗ cũng không đổi ý.
Vệ Lang này thực không ngờ lại lưu manh như vậy. Điều này cũng khiến cho Giang Trần không kịp trở tay, hắn còn cảm thấy Vệ Lang này có chút ngốc nghếch, hiện tại xem ra hắn đã nhìn nahafm.
Vệ Lang này cho dù chưa nói tới khôn khéo, thế nhưng tuyệt đối không ngốc. Hắn ta đang lấy lui làm tiến, đem nan đề đá về phía Giang Trần.
Nói trắng ra Vệ Lang này thông qua miêu tả của Lạc Thiên Thù, biết rõ tính cách của Giang Trần là gì. Biết rõ đây không phải người chuyên ăn không của người khác, cho nên hắn mới dám có đảm lượng để cho Giang Trần ra giá như vậy.
Bởi vì Vệ Lang này biết rõ mình sẽ không bị ăn quá nhiều.