giờ phút này cả biên cảnh Xích Đỉnh trung vực và Lang Gia tộc, bốn phía thần hồn nát thần tính, mưa gió sắp nổi.
- Vân Trung, Tứ đại hoàng giả các ngươi lên đường ngay trong đêm, trước tiên đuổi tới Vạn Tượng Cương Vực. Phong tỏa thông đạo ra vào. Cần phải làm cho dư nghiệt Xích Đỉnh trung vực kia không thể thông qua Vạn Tượng Cương Vực mà đào tẩu.
Ban đêm trong Xích Đỉnh trung vực vô cùng yên tĩnh, thế nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này lại có sự khủng hoảng khó hiểu. Một đêm này Xích Đỉnh hoàng đế thủy cung không có cách nào ngủ được, trong đầu bị một loại cảm xúc khó hiểu bao phủ.
Đêm nay, mí mắt của hắn không nhịn được mà nhảy lên. Từ hôm qua, khi để cho thái tử và một đám đệ tử tinh anh hoàng thất Yến gia rời đi, XÍch Đỉnh hoàng đế vốn nên nhẹ lòng một chút.
Thế nhưng không biết vì sao, sau khi bóng tối buông xuống, cảm xúc hắn cũng đen như bóng đêm vậy.
Mãi tới khi phương đông dần sáng rõ, Xích Đỉnh hoàng đế vẫn không có cách nào chìm vào trong giấc ngủ. Ngồi trên giường, đột nhiên nhìn vào chiếc gương đồng trên giường. Hắn không ngờ lại héo hon tới như vậy. Vốn là một cửu ngũ chí tôn uy nghiêm của hoàng gia, lúc này lại giống như một lão đầu lưng còng, hai lọn tóc mai không ngờ lại trắng xóa.
- Đây là trẫm sao?
Xích Đỉnh hoàng đế dụi mắt mình một hồi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được lúc này mới có bao lâu a, hắn tại sao lại đột nhiên trở nên già nua như vậy?
Cẩn thận nhìn gương đồng một hồi, trong lòng XÍch Đỉnh hoàng đế sinh ra lửa giận khó hiểu, hung hăng nhấc chiếc gương đồng lên, nện xuống mặt đất.
- Không cần phải nói nữa, trẫm không phải là người sợ chết. Huyết mạch hoàng thất ta chỉ cần chạy đi một thì Yến gia không bị diệt. Có tin tức thái tử hay không?
- Không có. Thái tử xuất phát sớm hơn, có lẽ trước khi bọn họ phong tỏa đã an toàn rời khỏi rồi a.