- Tiền bối, trận chiến này người cổ vũ thanh thế là được. Không cần người ra tay.
Giang Trần đối mặt với việc thần điểu Chu Tước chủ động xin ra tay, lại mỉm cười nói.
Thần điểu Chu Tước rất là kiên trì, nói:
- Bản linh nhất định phải xuất chiến. Bản linh hiện tại cơ năng tính mạng suy yếu, cần phải bổ sung, những tu sĩ Đế cảnh cường đại kia cứ giao cho bản linh.
Thần thú thượng cổ nhất tộc, rất nhiều người đều thông qua việc thôn phệ tinh hoa tính mạng của những người khác mà đề thăng bản thân mình.
- Hắc hắc, cũng phải giữ lại cho mấy huynh đệ chúng ta a.
Đại thạch hào phóng cười to, trong mắt hiện lên vẻ kích động. Cự thạch nhất tộc tuy rằng không thôn phệ tinh hoa tính mạng của người khác. Nhưng mà Cự thạch nhất tộc là phần tử hiếu chiến, loại chuyện như chiến đấu này không thiếu bọn họ.
Lần này Giang Trần dứt khoát cũng lười bố trí trận pháp.
Khinh thường bố trí, khinh thường tính toán, chặn đánh.
Giang Trần muốn nghiền nát, lúc này hắn muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất, nghiền nát Đan Hỏa thành, triệt để trấn áp Đan Hỏa thành, làm cho bọn họ từ nay về sau không có cơ hội xoay người.
Phệ Kim thử nhất tộc, cũng đã được triệu tập toàn bộ. Phệ Kim thử vương càng hưng phấn không thôi. Nó biết rõ, trận đại chiến này là cơ hội duy nhất của Phệ Kim thử nhất tộc chúng nó.
Đại chiến bùng nổ, Phệ Kim thử nhất tộc với tư cách là chủ lực chiến đấu, tất sẽ tổn thương thảm trọng. Nhưng mà Phệ Kim thử vương căn bản không thèm quan tâm.
Phệ Kim thử nhất tộc muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định phải chiến đấu, phải thôn phệ, phải khôn sống mống chết.
Trong chiến đấu, có lẽ sẽ chết rất nhiều con dân. Nhưng mà những con dân của nó trải qua đại chiến tẩy lễ, sẽ trở nên ngày càng cường đại hơn, càng thêm hung hãn hơn.
Năng lực sinh sôi nảy nở của Phệ Kim thử nhất tộc rất mạnh, chúng căn bản không cần lo lắng tới việc số lượng giảm bớt. Bọn chúng càng chú ý tới sức chiến đấu chỉnh thể mạnh yếu ra sao mà thôi.
- Lão KIm, nhớ kỹ, trận chiến này Phệ Kim thử nhất tộc các ngươi là chủ lực. Phải cho những người kia một bài học, làm cho bọn chúng cả đời không quên.
- Hắc hắc, Trần thiếu, người cứ yên tâm. Phệ Kim thử nhất tộc của chúng ta, nhất định sẽ tạo thành ác mộng cho cả đời bọn họ.
Giang Trần đứng chắp tay, nhìn qua tất cả bố trí.
Đứng bên cạnh hắn là những đại đế của Lưu Ly vương thành, tâm tình vô cùng phức tạp. Giờ phút này bọn họ còn không có triệt để biết được át chủ bài của Giang Trần, cho nên trong đầu hoặc ít hoặc nhiều còn có chút tâm thần bất định.
- Thiếu chủ, đã dò xét ra phía trước, đại quân đồng minh đã cách chúng ta trăm dặm. Không bao lâu sau, sẽ nhập cảnh.
- Lại dò xét.
Giang Trần vung tay lên.
Đồng thời hắn nói với Phệ Kim thử vương:
- Lão Kim, cho con dân của ngươi trước tiên áp chế một chút. Đứng ở trước Vạn Hào Thạch kia, để tránh đánh rắn động cỏ. Tạo thành hiệu quả kinh hỉ.
Phệ Kim Thử vương cười hắc hắc nói:
- Hiểu rồi.
Giang Trần gật gật đầu, đột nhiên Giang Trần nhìn về phía sau.
- Bọn họ tới rồi.
Thiên Kiếm tông, Thiên Thiền cổ viện, tinh anh của hai đại tông môn nhất phẩm rốt cuộc cũng chạy tới nơi ước định.
- Hàn tông chủ, Tố viện chủ, các ngươi quả nhiên là người thủ tín.
Giang Trần cười nghênh đón.
Hàn Thiên Chiến cười ha hả:
- Có thể sóng vai chiến cùng Giang Trần thiếu chủ, đây là vinh quang mà từ trên xuống dưới Thiên Kiếm tông có được a.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Hàn tông chủ, hiệu quả của Đế Lăng đan kia thế nào? Khỏa đan dược này đối với cường giả cấp bậc như ngươi mà nói, công hiệu có lẽ sẽ chậm hơn một chút.
Hàn Thiên Chiến vội vàng nói:
- Tuyệt đối có công hiệu, cho dù không có lập tức đột phá, thế nhưng ta rõ ràng có thể cảm giác được khảo đan dược này quả thực mang tới tác dục xúc tiến tu vi cho ta. Có lẽ bình chướng mà nhiều năm ta không đột phá, sắp tới có lẽ sẽ đột phá.
Công hiệu của Đế Lăng đan đối với bán bộ đại đế và đại đế sơ giai mà nói, trên cơ bản có thể tăng lên một trọng tu vi.
Mà đối với đại đế đẳng cấp cao hoặc là đỉnh phong mà nói, tốc độ tăng lên sẽ chậm hơn một chút. Có lẽ không có cách nào trực tiếp vượt qua một bước kia. Nhưng tuyệt đối có thể phát ra tác dụng rõ ràng.
Giang Trần gật đầu:
- Mọi người không cần khẩn trương. Trận chiến hôm nay mời các người tới đây, có lẽ chỉ là mời các ngươi trợ thanh thế, có lẽ không cần các người ra tay.
Hàn Thiên Chiến nhíu mày:
- Như vậy sao được? Đã là đồng minh, lẽ ra lên đồng khí liên chi, nào có thể khoanh tay đứng nhìn. Giang Trần thiếu chủ, ngươi đang xem thường Thiên Kiếm tông chúng ta. Tu sĩ Thiên Kiếm tông chúng ta há sợ chiến một trận cơ chứ?
- Đúng rồi, tu sĩ THiên Kiếm tông chúng ta không sợ chiến một trận.
Thiên Kiếm tông lần này đều mang tới tinh anh, hơn nữa đều là loại cường giả ý chí kiên định, tuyệt đối không có gia hỏa ý chí không kiên định lẫn vào.
Tố Hoàn Chân cũng mở miệng nói:
- Giang Trần thiếu chủ, tổ bị phá, trứng cũng không nguyên vẹn. Hai tông chúng ta cùng nhịp thở với Lưu Ly vương thành, chung vân mệnh, nhất định là cùng vinh cùng nhục. Trận chiến hôm nay không phải vì Lưu Ly vương thành mà chiến, cũng là vì chúng ta mà chiến, càng là vì công nghĩa với cương vực nhân loại mà chiến.
Giang Trần có chút cảm đồng cảm, gật đầu nói:
- Nhị vị không nên hiểu lầm. Trận chiến này nếu như thực sự cần hai tông nhị vị xuất lực. Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không khách khí. Nhưng mà lúc này các ngươi nên xem náo nhiệt trước một chút. Không sai biệt lắm, bọn chúng tới rồi.
Ngữ khí của Giang Trần bỗng nhiên trở nên cực kỳ quái dị, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước.
Phía trước khí thế cường đại, giống như là mây đen áp đỉnh, cuồn cuộn mà tới.
Thiên địa thất sắc, nhật nguyệt không có ánh sáng.
Hơn ba mươi mấy nhà thế lực, mấy vạn tên tu sĩ tinh anh tiếp cận một cách quy mô.
Thân thể Giang Trần nhảy lên trên hư không. Tà ác kim nhãn khí thế như cầu vồng, bắn về phía đối diện.
- Đan Cực, quả nhiên chó không thể sửa được tính. Ngày trước ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi không biết sống chế, càng đẩy nhi tử của ngươi xuống vực thẳm, tốt. Như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Giang Trần nói xong, khoát tay, đưa Thiên Lân công tử lên phía trước.
Đan Cực đại đế xông trận phóng ngựa lên trước, nói:
- Giang Trần, ngươi dám giết con ta. Ta sẽ khiến cho muội muội ngươi hận ngươi cả đời.
Giang Trần khẽ giật mình, nhìn qua người mà Đan Cực đại đế đẩy từ phía sau lên. Giang Trần tập trung nhìn vào, đây không ngờ lại là nhị giáo chủ của Nguyệt Thần giáo.
Đan Cực đại đế bỗng nhiên ra tay như vậy khiến cho Giang Trần có chút bất ngờ.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được Đan Cực đại đế này không ngờ buồn cười như vậy, bắt lấy nhị giáo chủ của Nguyệt Thần giáo, tới uy hiếp Giang Trần hắn?
Giang Trần không giận mà cười nói:
- Đan Cực, vậy theo ý của ngươi, ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi định đem nhị giáo chủ Nguyệt Thần giáo làm con tin thế mạng đổi lại nhi tử ngươi đúng không?