Bởi vậy trên phương diện cân nhắc vấn đề đã thành thục, lý trí hơn năm đó nhiều.
- Được rồi, hai huynh đệ các ngươi có thể cân nhắc như vậy chứng minh các ngươi không còn là Hòe Sơn nhị tiêu năm đó nữa. Lựa chọn này cũng không sai a.
Giang Trần cổ vũ vài câu:
- Ta đối với thuộc hạ đều hào phóng, không bạc đãi người tâm phúc. Hai huynh đệ các ngươi là thị vệ thiếp thân, tự nhiên ta phải đưa cho các ngươi hai khỏa Thiên Vị phù chiếu tốt nhất. Chỉ là, các ngươi cũng phải nhớ kỹ, một khi các ngươi luyện hóa hai khỏa Thiên Vị phù chiếu này, dù về sau còn có Thiên Vị phù chiếu mạnh hơn nữa rơi vào trong tay ta, cũng triệt để vô duyên với các ngươi.
Tiêu Vân cười ha hả:
- Thiên hạ thứ tốt rất nhiều, không thể nào mỗi thứ tốt đều rơi vào trên đầu hai huynh đệ chúng ta a.
Tiêu Phong cũng nói:
- Có câu nói thế nào nhỉ. Nước có ba ngàn, ta dùng hồ lô uống, cái gì đó...
Giang Trần bật cười:
- Cái kia gọi là khát nước ba ngày, chỉ cần một hồ lô nước mà thôi.
Tiêu Phong gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói:
- Đúng, đúng, chính là ý như vậy. Về sau nói không chừng bên người thiếu chủ còn có nhân thủ đắc lực hơn, hai huynh đệ chúng ta khi đó cũng không cần ăn quá nhiều như vậy a.
Giang Trần cũng không do dự, Giang Trần xuất ra hai khỏa Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh và Hạ Hầu Kinh ra.
- Hai khỏa Thiên Vị phù chiếu này một là Thiên Vị tam trọng, một là Thiên Vị nhị trọng. Huynh đệ các ngươi, nên lựa chọn một lần nữa. Đương nhiên Thiên Vị nhị trọng là giáo chủ Phong Vân giáo Hạ Hầu Kinh, phương diện tiềm lực cao hơn Thư Vạn Thanh một chút. Cân nhắc qua, tiềm lực của hai khỏa Thiên Vị phù chiếu này không sai biệt lắm.
- Bốc thăm chọn đi.
Tuy rằng là huynh đệ, nhưng Tiêu Vân cũng không muốn phá hỏng cảm tình huynh đệ, bốc thăm là biện pháp công bằng nhất.
Tiêu Phong cũng gật đầu nói:
- Bốc thăm.
Giang Trần cũng ủng hộ dùng loại phương pháp này, hắn tự mình sắp xếp, hai huynh đệ bốc thăm. Cuối cùng vẫn là Tiêu Phong đạt được Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh.
Mà Tiêu Vân thì thu được Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh.
Giang Trần đem hai khỏa Thiên Vị phù chiếu giao cho bọn họ, nói:
- Nhớ kỹ, sau khoảnh khắc này, các ngươi không giống như những người khác. Các ngươi là cường giả Chuẩn Thiên Vị. Nhưng mà trước khi không có đột phá Thiên Vị, các ngươi tốt nhất không nên lộ ra, không cần có bất kỳ hành động đắc ý quên mình nào. Nếu không rất có thể sẽ dẫn tới họa sát thân.
Cũng không phải Giang Trần đang nói quá lên.
Thiên Vị phù chiếu, có thể tạo nên cường giả Thiên Vị, đây là điều được mọi người công nhận. Một khi có người biết rõ huynh đệ bọn họ có Thiên Vị phù chiếu. Không biết sẽ có bao nhiêu người âm thầm quan sát, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cương vực nhân loại, nhìn như Lưu Ly vương thành đã thống nhất, thế nhưng cương vực nhân loại lớn như vậy, cường giả lánh đời có bao nhiêu, ai mà biết được.
Hai huynh đệ này nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng, lập tức đáp ứng.
- Các ngươi cũng không cần lo lắng nhiều. Ta sẽ sắp xếp hai huynh đệ các ngươi gần đây làm ít nhiệm vụ đi. Sắp xếp các nguuoiw có nhiều thời gian luyện hóa Thiên Vị phù chiếu.
Hòe Sơn nhị tiêu nghe vậy đại hỉ, trong lòng cảm động.
Gặp được chủ tử như vậy, bọn họ còn lời gì để nói đây?
- Thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta ngu xuẩn, sẽ không vuốt mông ngựa. Ngày sau người cứ xem hành động của hai huynh đệ chúng ta, dù ngày sau thiếu chủ muốn chúng ta xông pha khói lửa, hai huynh đệ chúng ta tuyệt đối không nhíu mày nói nửa câu.
- Được rồi, trước tiên cất kỹ Thiên Vị phù chiếu đi.
...
Sau khi gặp Hòe Sơn nhị tiêu, Giang Trần lại một mình gọi Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế tới, hai người này là dòng chính của hắn ở Lưu Ly vương thành.
Chuyệ này cũng phải thông báo cho bọn họ một chút, bằng không Giang Trần cũng lo lắng trong đầu bọn họ sẽ có ý kiến.
- Thiếu chủ vội vàng gọi chúng ta tới, liệu có phải có chuyện tốt gì không?
Bàn Long đại đế cười hắc hắc, hắn từ chỗ Giang Trần nhận được chỗ tốt lớn nhất.
Tùng Hạc đan, Đế Lăng đan, cơ hồ không có một chỗ tốt nào không rơi xuống tay hắn.
Hơn nữa hắn và Giang Trần cùng chung hoạn nạn từ đầu, cho nên quan hệ cũng đặc biệt thân mật hơn một ít. Xưa nay vui đùa một chút, cũng chỉ có Bàn Long đại đế mới dám làm như vậy.
- Quả thực có chuyện tốt.
Giang Trần cười ha hả nhìn qua hai người này:
- Các ngươi đều là lão huynh đệ trong Lưu Ly vương thành ta, chuyện trong tay ta có Thiên Vị phù chiếu chắc các ngươi cũng đã đoná được.
Bàn Long đại đế cười hắc hắc:
- Thiếu chủ, chẳng lẽ người muốn phát Thiên Vị phù chiếu?
Tên này nghe được Thiên Vị phù chiếu, hai mắt sáng ngời.
Nhưng mà Tịch Diệt đại đế lại mỉm cười, tuy rằng trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thế nhưng cũng không có vì vậy mà mừng như điên.
- Bàn Long, hôm nay ta gọi các ngươi tới đây không phải là muốn cho các ngươi Thiên Vị phù chiếu. Mà muốn nói cho các ngươi biết, Thiên Vị phù chiếu này các ngươi không cần cũng được.
Bàn Long đại đế uể oải, nói:
- Vì sao? Chẳng lẽ bởi vì ta hiện tại còn chưa tới Đế cảnh đỉnh phong sao?
Tịch Diệt đại đế cười rộ lên:
- Bàn Long, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra thiếuc hủ còn có ý đồ khác sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Hai mắt Bàn Long đại đế lại sáng ngời:
- Vậy sao? Thiếu chủ, rốt cuộc người có sắp xếp gì, nói cho chúng ta nghe một chút đi.
Giang Trần gật đầu:
- Ta sẽ tìm kiếm cơ duyên Thiên Vị cho các ngươi, nhưng ta không hy vọng các ngươi thông qua luyện hóa Thiên Vị phù chiếu nhận được cơ duyên Thiên Vị. Bởi vì nội tình của các ngươi, cùng với thiên phú và tiềm lực không cần phải dựa vào Thiên Vị phù chiếu mới có thể đột phá Thiên Vị.
- Thiếu chủ muốn chúng ta tự mình đột phá?
Bàn Long đại đế dùng vẻ mặt cầu xin nói:
- Độ khó quả thực không nhỏ a. Cương vực nhân loại mấy ng ày năm qua cũng không có nghe nói qua ai dựa vào tu luyện mà tự mình đột phá được.
- Ngươi làm sao biết không có? Chẳng lẽ người ta đột phá phải báo cho ngươi biết một tiếng sao?
Hiện tại Giang Trần có chút hoài nghi, cương vực nhân loại thực sự chưa từng có người đột phá qua hay sao?
Hắn không biết cương vực nhân loại liệu có ở trong cảnh tượng khó xử này thật không. Hắn cảm thấy, cường giả Thiên Vị lánh đời không xuất hiện, nhất định là không muốn liên quan, dây dưa gì tới cương vực nhân loại này. Chuyện thế tục đã rất khó làm cho bọn họ động tâm. Cho nên đại bộ phận cường giả Thiên Vị, mới chọn lánh đời không xuất hiện.
Có lẽ cũng có khả năng có nhân tố khác.
Nhưng Giang Trần tin chắc rằng, cương vực nhân loại tuyệt đối không thể nào kiệt quỵ tới mức cường giả Thiên Vị không có. Cho dù sau cuộc chiến Phong ma thượng cổ, cương vực nhân loại bị phá hủy thành cặn bã, nhưng nhiều năm nghỉ ngơi lấy lại sức như vjaya, không có khả năng chuyển biến xấu như thế. Linh mạch bị phá hỏng, nhưng mà tự nhiên sẽ thai nghén ra lại.