Thần sắc của cô gái kia còn có chút tiều tụy, nhưng mà ưu sầu ở chỗ sâu trong khóe mắt, rõ ràng cho thấy thiếu đi rất nhiều, bước chân so với trước cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Phụ thân ngươi tỉnh rồi.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Thiếu nữ vừa đi vào, cũng hơi có chút giật mình, đứng ở địa phương không xa không gần, lại có chút câu thúc.
- Ta điều phối giải dược, ta tự nhiên biết rõ. Tốt rồi, chuyện này phụ nữ các ngươi không cần để ở trong lòng. Ta cũng không có cách nghĩ mưu đồ làm loạn gì. Ngươi không cần sợ hãi, cũng không cần nghĩ ngợi lung tung. Trở về hảo hảo chiếu cố phụ thân ngươi đi.
Tuy Giang Trần không biết ý đồ đến của thiếu nữ này, nhưng không muốn làm cho đối phương vì vậy mà sinh ra tâm lý gánh nặng.
Cô gái kia nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Hiển nhiên, nàng không nghĩ rằng, người trẻ tuổi kia ra tay cứu phụ thân nàng, rõ ràng không có mưu đồ khác, không có ý tứ muốn nàng lấy thân tương báo.
Trong nội tâm nàng một hồi nhẹ nhõm.
Lập tức, lại không hiểu hiện lên chút thất lạc. Nàng thật lạc không bởi vì cái khác, mà là vì thời điểm Giang Trần nói những lời này, mí mắt cũng không ngẩng lên thoáng một phát.
Bởi vậy có thể thấy được, người ta thật sự không có coi chuyện này là chuyện to tát gì.
Tâm tư của thiếu nữ, luôn kỳ quái như vậy. Thấy Giang Trần như thế, nàng ngược lại có chút thất lạc nhàn nhạt. Bất quá nàng rốt cuộc là hài tử có giáo dưỡng.
- Ân công ở trên, tiểu nữ tên là Tinh Đồng, đa tạ ân công cứu phụ thân của ta.
Giang Trần gật gật đầu:
- Tinh Đồng, danh tự không tệ. Ta nhớ kỹ rồi.
Khuôn mặt của Tinh Đồng hơi đỏ lên:
- Ta liền trước cáo từ, không quấy rầy công tử. Nếu công tử có phân phó, tiểu nữ tử dù làm trâu làm ngựa, cũng không chối từ.
Giang Trần cười nhạt nói:
- Ngươi chớ suy nghĩ lung tung. Chuyện này dừng ở đây. Trở về đi, phụ thân ngươi bệnh nặng mới khỏi, cần ngươi chiếu cố.
Thiếu nữ Tinh Đồng này, đích thật là một thiếu nữ rất khả nhân. Bất quá đối với Giang Trần mà nói, hắn ra tay cứu người, hoàn toàn không có cân nhắc phương diện này.
Nói sau, thế gian mỹ nữ nhiều lắm, lại có ai có thể sánh với Hoàng Nhi? Lại có ai có thể sánh với Đan Phi?
Đang khi hai người nói chuyện, bỗng nhiên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
- Thành vệ lâm kiểm, tất cả khách trọ, toàn bộ đi ra bên ngoài tập hợp. Kiểm tra ấn phù ở lại!
Bên ngoài hành lang, truyền đến một tiếng rống như là phá chiêng.
Cô gái Tinh Đồng kia khẽ cắn bờ môi, ưm nói:
- Là Thành Vệ quân, bọn hắn thường xuyên kiểm tra tạm thời, rất là hung hãn. Có người ấn phù ở lại quá thời hạn, bị bọn hắn bắt lấy, tại chỗ xử tử cũng có.
Giang Trần hỏi:
- Các ngươi có ấn phù ở lại không?
- Chúng ta có ấn phù ở lại tạm thời, còn có hơn một tháng. Công tử, ấn phù ở lại của ngươi, không có vấn đề gì chứ?
Tinh Đồng có chút ân cần hỏi.
- Ta mới vào thành, vừa làm ấn phù ở lại.
Giang Trần trả lời.
Vừa nói xong, liền có thanh âm gõ cửa:
- Người bên trong đừng nói nhảm, ở trong ba hô hấp, nhanh chóng đi ra ngoài tập hợp, nếu không, coi là không phối hợp lâm kiểm xử lý!
Những người này hung thần ác sát, hoàn toàn như là thổ phỉ, mà không phải Thành Vệ quân.
- Tinh Đồng cô nương, ngươi đi chiếu cố phụ thân ngươi đi.
Giang Trần nói xong, mở cửa, đi ra ngoài. Tuy lâm kiểm này chán ghét, nhưng mà quy củ của nơi này như thế, Giang Trần cũng không muốn gây chuyện.
Tinh Đồng trở về phòng, cũng vịn phụ thân đi ra ngoài.
Tất cả khách nhân trong khách sạn, đều bị đuổi ra ngoài hậu viện.
Không dưới mấy trăm người.
Mà phụ trách lâm kiểm, rõ ràng cũng có mấy chục người. Cái này lại để cho những người ở hiện trường cảm thấy có chút kỳ quái.
- Quái sự, bình thường lâm kiểm, chỉ có 3-5 Thành Vệ quân. Lần này như thế nào xuất động mấy chục người? Chẳng lẽ, bọn hắn có người bị tình nghi gì sao?
- Đúng vậy, hôm nay có chút tà môn a. Ta như thế nào cảm thấy có việc muốn phát sinh?
- Được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa. Coi chừng gây tai hoạ.
Giang Trần đứng sau đám người, nhưng lại lơ đễnh. Kiểm tra ấn phù ở lại, cùng mình không có quan hệ nhiều lắm, không cần buồn lo vô cớ.
Giang Trần nhìn quanh tầm đó, ánh mắt xéo qua thiếu nữ Tinh Đồng, nàng đang kéo cánh tay phụ thân, hướng bên hắn nhìn qua, ở trong con mắt đơn thuần của Tinh Đồng, mang theo ý cảm kích nồng đậm, hướng Giang Trần phất phất tay, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Nụ cười này, cơ hồ là từ khi Giang Trần đến Đông Diên đảo, lần đầu tiên chứng kiến mặt mỹ hảo. Dáng tươi cười của Tinh Đồng, cùng Đông Diên đảo này, cùng Tội Nghiệt Chi Thành này, phảng phất không hợp nhau.
Là một vòng tinh khiết thiện lương trong vô số tà ác. Là một ánh mặt trời trong bóng tối vô tận.
- Tiểu tử, nhìn cái gì vậy? Ấn phù ở lại đâu?
Ngay lúc Giang Trần hướng Tinh Đồng cười cười, một tiếng sấm rền vang lên bên cạnh hắn.
Cái lâm kiểm này, đã đến chỗ hắn rồi.
Trong lòng Giang Trần hiện lên một tia khó chịu. Kiểm tra thì kiểm tra, có tất yếu khoa trương như vậy sao?
Thuận tay lấy ra ấn phù vừa mới làm tốt, mặt không biểu tình đưa tới.
- Hừ!
Thành vệ lâm kiểm kia lườm Giang Trần, ánh mắt lộ ra ý vị thâm trường. Bên khóe miệng, thậm chí còn tràn ra một nụ cười giả tạo không dễ dàng phát giác.
Chi tiết rất nhỏ này, lại bị Giang Trần nhìn thấy.
Giang Trần thấy một màn như vậy, trong lúc đó, nội tâm hiện lên một tia không ổn. Lại nhìn mười mấy Thành Vệ quân kia, giờ phút này rõ ràng hữu ý vô ý phong tỏa chung quanh.
Mà những người này, thoạt nhìn lâm kiểm, nhưng tựa hồ lực chú ý cả đám, đều tập trung ở trên người hắn.
Trong nội tâm Giang Trần, hiện lên một tia cảnh giác.
Loại manh mối này, cực kỳ không tốt.
Thành vệ lâm kiểm kia cầm ấn phù của Giang Trần, lạnh lùng nói:
- Đợi đó!
Giang Trần thấy hắn quay người muốn ly khai, liền ngăn lại:
- Chậm đã, ngươi muốn đi đâu?
- Nói nhảm, tự nhiên là kiểm nghiệm ấn phù của ngươi!
Lâm kiểm kia cười lạnh nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
- Ngươi đây là muốn quấy nhiễu ta chấp pháp sao?
Giang Trần thản nhiên nói:
- Muốn kiểm tra ngay ở chỗ này kiểm tra. Những người khác là hiện trường kiểm tra, ngươi cầm ấn phù của ta ly khai, ta sao biết ngươi có thể đánh tráo hay không?
- Lớn mật!
Thành vệ kia phảng phất đã bị nhục nhã.
- Coi rẻ Chấp Pháp Giả, vu oan Thành Vệ quân, phải bị tội gì?
- Chậc chậc, uy phong thật to. Ta chỉ là muốn ngươi công bình chấp pháp, có sai sao? Ngươi không cần chụp mũ như thế.
Loại người cầm đuôi gà làm lệnh tiễn này, Giang Trần gặp nhiều lắm, tự nhiên sẽ không bị hắn hù ngã.
Thành vệ kia cười lạnh liên tục, vung tay lên quát:
- Những người khác chờ, đều trở về phòng đi. Thành Vệ quân chấp pháp, rõ ràng có người dám can đảm kháng pháp?
Những khách nhân kia, vốn là nơm nớp lo sợ, nghe xong mệnh lệnh này, ai còn có thể chần chờ? Nhao nhao chạy thục mạng vào phòng.