Trong mười nhà này, hết lần này tới lần khác là bàn của Yến gia, bày ở khu vực vắng vẻ nhất. Loại an bài này, không tính tận lực vẽ mặt, nhưng mà người sáng suốt cũng nhìn ra được, đây là đối đãi với Yến gia có chút khác.
Đương nhiên các tân khách lại không thấy được có cái gì kỳ quái, ở trong nội tâm mọi người, hiển nhiên cũng hiểu được địa vị bây giờ của Yến gia, không đủ để cùng mọi người đánh đồng.
Lông mày của Yến Chân Hòe có chút nhảy lên, biểu lộ lập tức bình tĩnh.
- Nhập tọa đi.
Yến Chân Hòe vung tay lên, tất cả đệ tử Yến gia, đều nhao nhao nhập tọa. Giang Trần với tư cách tùy tùng của Yến Thanh Tang, hiển nhiên không có khả năng an bài chỗ ngồi.
Điều này làm cho Yến Thanh Tang có chút khó xử.
Nhưng Giang Trần lại lơ đễnh. Hắn tới nơi này, không phải vì tranh một chỗ ngồi. Mà là vì hiểu rõ Hạ Hầu gia tộc.
Bằng không thì ai mời được Giang Trần đến làm tùy tùng?
Mà cái bàn này, có thể ngồi được mười người. Dù sáu đệ tử của Yến gia toàn bộ nhập tọa, cũng sẽ trống ra bốn vị trí.
- Thiệu huynh đệ, là nhân vật được tộc trưởng cùng tộc lão hội tán thành, về sau cũng là người của Yến gia chúng ta rồi. Đương nhiên phải được một chỗ ngồi.
Nhưng sắc mặt của Yến Kim Nam lại phát cương, thanh âm có chút không vui nói:
- Chân Hòe ca, chúng ta đều là dòng chính của Yến gia, một ngoại nhân, lại là tùy tùng nhập tọa, chỉ sợ người khác sẽ chê cười chúng ta.
Yến Kim Nam đối với bản thân Yến Thanh Tang không có hảo cảm. Tùy tùng của Yến Kim Nam hắn, vẫn còn đứng phía sau hắn đây này, tùy tùng của Yến Thanh Tang, dựa vào cái gì nhập tọa?
Tên Yến gia đệ tử biểu lộ đạm mạc khác cũng gật đầu:
- Kim Nam nói có chút đạo lý, chủ tử là chủ tử, tùy tùng là tùy tùng, tôn ti không thể quên.
Yến Thanh Tang nghe xong lời này, hỏa khí lập tức bốc lên đây. Bất quá chứng kiến biểu lộ của Yến Chân Hòe, lửa giận của hắn vẫn cố gắng khắc chế, không có tại chỗ đập bàn.
Yến Chân Hòe như có thâm ý liếc nhìn Yến Kim Nam cùng người nọ, thản nhiên nói:
- Các ngươi chớ quên, Tộc trưởng cùng tộc lão hội đã tiếp nhận Thiệu huynh đệ, về sau hắn là đồng bọn của chúng ta, mà không phải tùy tùng, không nên nhìn sai điểm này.
Yến Chân Hòe đem lời nói nặng như vậy, tuy hai người kia một bụng không vui, nhưng cũng không dám nói xuống nữa, nói thêm gì nữa, chỉ sợ sẽ làm Yến Chân Hòe tức giận.
- Huynh đệ, ngồi đi. Tựa như Hòe ca nói, ngươi nên được một chỗ ngồi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, Yến Chân Hòe đã mở miệng, mình ngược lại là từ chối thì bất kính.
Mặc dù Giang Trần không ngại đứng, nhưng mà đối với nhập tọa tự nhiên sẽ không để ý.
Mấy người vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên bên cạnh lòe ra một bóng hình xinh đẹp, là một thiếu nữ, giờ phút này che miệng, tựa hồ đang khóc, chạy chậm chui ra.
- Tâm Mai?
Bên Yến gia, lập tức nhận ra được.
Nữ tử trẻ tuổi thoáng nhìn đồng bạn gia tộc, vành mắt đỏ hồng, vội vàng chạy tới, kéo qua một cái ghế ngồi xuống, nhào vào trên mặt bàn, cúi đầu, nhẹ nhàng khóc thút thít.
Yến Tâm Mai này, khóc như hoa đào gặp mưa, khiến đệ tử khác của Yến gia, đều là hai mặt nhìn nhau, ở dưới loại trường hợp này, Yến Tâm Mai rõ ràng nhịn không được cảm xúc, đây tuyệt đối không tầm thường.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Yến Chân Hòe, cũng hiện lên một tia mây đen. Hắn với tư cách thiên tài đệ nhất gia tộc, tự nhiên biết xem xét thời thế.
Cũng nhìn ra được, chỉ sợ Yến Tâm Mai, là bị người khi dễ.
- Tâm Mai, ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt. Không nên ném đi thể diện của Yến gia ta.
Yến Chân Hòe truyền âm nói.
- Có người khi dễ ngươi, là nhà nào?
Yến Tâm Mai nghe được thanh âm của Yến Chân Hòe, trong nội tâm thoáng ổn định cảm xúc, chậm rãi dừng thút thít nỉ non, lau khô nước mắt, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Thanh âm trầm thấp nói:
- Thực xin lỗi, ta làm mọi người mất thể diện.
- Tâm Mai, vì cái gì ngươi khóc? Có người khi dễ ngươi?
Yến Thanh Tang nhịn không được hỏi.
Sắc mặt Yến Tâm Mai trắng bệch, lộ vẻ sầu thảm lắc đầu:
- Không nên hỏi nữa, ta không sao.
- Ngươi thoạt nhìn không giống như không có chuyện gì a.
Yến Thanh Tang lắc đầu.
- Qua một lát sẽ không có việc gì rồi.
Yến Tâm Mai cố gắng làm ra bộ dạng bình tĩnh. Chỉ là, không hề nghi ngờ, nàng che dấu không phải quá thành công.
Ngay cả ngoại nhân như Giang Trần, từ cử chỉ của Yến Tâm Mai, cũng suy đoán ra, nàng nhất định bị ủy khuất không nhỏ. Chỉ là, loại trường hợp này, đệ tử Yến gia bị ủy khuất, muốn lấy lại danh dự, cơ hồ là không thể nào.
Mặc dù Yến Chân Hòe, là đệ nhất thiên tài Yến gia, ở loại trường hợp này, nhiều lắm là bảo trụ mọi người không bị khi dễ mà thôi.
Muốn nói tìm về mặt mũi, bá khí chấn nhiếp tứ phương, kia hiển nhiên là không thực tế.
- Mọi người vững vàng, hôm nay loại trường hợp này, chỉ sợ không ít người muốn tìm Yến gia chúng ta phiền toái. Nếu như các ngươi xúc động, chỉ sợ sẽ như ý người khác.
Yến Chân Hòe quét một vòng, lại nói:
- Hôm nay các ngươi không cần ra mặt, mọi sự ta đến khiêng. Dù người ta muốn vẽ mặt, cũng là đánh mặt Yến Chân Hòe ta. Chỉ cần có ta ở đây, mục tiêu chủ yếu của bọn hắn, sẽ không kéo đến trên người các ngươi, hiểu chưa?
Yến Chân Hòe nói, lại để cho những người khác của Yến gia khẽ giật mình.
- Hòe ca, như vậy sao được? Tất cả mọi người là đệ tử Yến gia, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Cùng lắm thì, chúng ta cùng một chỗ khiêng!
- Cùng một chỗ khiêng? Khiêng thế nào? Các ngươi cho rằng đây là ra trận chiến tranh sao? Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Các ngươi tốt nhất thông minh một chút.
Trình độ nhận thức của Yến Chân Hòe, đều vượt qua những người cùng thế hệ, có một số việc, hắn tự nhiên là nhìn càng sâu một ít.
Ở dưới Yến Chân Hòe cảnh cáo, cảm xúc những người trẻ tuổi của Yến gia, cũng chậm rãi ngăn chặn. Tất cả mọi người không ngốc, biết rõ dùng thực lực cùng địa vị của bọn hắn, ở loại trường hợp này, xác thực không phải nhân vật chính. Nếu như người ta thật muốn tìm Yến gia phiền toái, hơn phân nửa vẫn là Yến Chân Hòe đến giải quyết.
Ánh mắt Giang Trần xéo qua đánh giá Yến Chân Hòe, ngược lại là nhiều thêm vài phần bội phục.
Với tư cách gia tộc đệ nhất thiên tài, Yến Chân Hòe hoàn toàn chính xác có đảm đương của hắn. Cùng đỉnh cấp thiên tài của gia tộc khác, hoặc nhiều hoặc ít có một ít bất đồng.
Ở trên người Yến Chân Hòe, Giang Trần thấy được đảm đương với tư cách dê đầu đàn của gia tộc.
Đang lúc hào khí xấu hổ, bỗng nhiên hiện trường có người kêu lên:
- Anh tiểu thư sắp ra rồi. Mọi người cảnh giác cao độ a, hoan nghênh Anh tiểu thư đăng tràng!
Giờ phút này, tân khách ở các bàn đầu, cơ bản đã đến đông đủ. Mà hiện trường, vị Đại tiểu thư của Hạ Hầu gia tộc, cũng khoan thai đến chậm, rốt cục đăng tràng.