Đại thánh chủ khó quyết định, dù sao chuyện này quá mức khó giải quyết. Tổ chức thịnh hội thì dễ, nhưng nếu như trong lúc mình tổ chức thịnh hội mà tự mất mặt xấu hổ, vậy đối với Vĩnh Hằng thánh địa mà nói, là đả kích cực lớn, tất sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
Tam thánh chủ kia cười khổ nói:
- Khuynh hướng của chúng ta là không muốn tổ chức thịnh hội gì đó. Tổ chức thịnh hội ở đây chúng ta thua không nổi.
Nhị thánh chủ nhịn không được mà nói:
- Có lẽ chúng ta có thể tìm một nơi khác. An bài Thiệu Uyên đi khiêu chiến Thạch Huyền kia. Chỉ cần không ở Vĩnh Hằng thánh địa, thua cũng không có gì. Dù sao hắn là người trẻ tuổi a.
Tử Xa Mân lại nói:
- Thuộc hạ lại cảm thấy cho dù Thiệu Uyên thua, cũng không có sao. Giống như nhị thánh chủ nói vậy, hắn còn trẻ tuổi. Chỉ cần thua không quá khó coi thì sẽ không có gì. Nếu như có thể đấu ngang tay, cuối cùng bại một cách đáng tiếc, đối với Thiệu Uyên mà nói cũng là vinh quang. Nếu như có thể đấu ngang tay. Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta cũng đã kiếm được. Nếu như có thể chiến thắng, thì Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta phát tài lớn rồi.
Quả thực như Tử Xa Mân nói, chỉ cần không thua quá khó coi, đối với Vĩnh Hằng thánh địa mà nói đều không coi là chuyện lớn vào đâu.
Nhưng nếu như thắng, Vĩnh Hằng thánh địa sẽ lợi lớn. Chẳng những báo thù một cách hoàn mỹ, còn có thể quét sạch sự phiền muộn nhiều năm qua, quan trọng nhất là địa vị của Vĩnh Hằng thần quốc trong lĩnh vực đan đạo của thập đại thần quốc sẽ tăng lên, sẽ có quyền nói chuyện, sẽ có tư cách ngang hàng nói chuyện với những thần quốc khác.
Đợi một thời gian nữa, đợi Thiệu Uyên lớn lên, tiền đồ đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa sẽ vô cùng sáng lạn.
Dùng tiềm lực đan đạo của Thiệu Uyên này, Tử Xa Mân cơ hồ có thể xác định, đợi một thời gian nữa kẻ này tuyệt đối có khả năng áp đảo cự đầu như Thạch Huyền.
Chỉ là trận chiến này sẽ xảy ra sao?
Tam đại thánh chủ có phách lực quyết định như vậy hay sao?
Đại thánh chủ trầm ngâm hồi lâu, trong lúc nhất thời cũng không quyết định được.
- Tử Xa trưởng lão, nếu như ngươi có thể quyết định, ngươi sẽ quyết định thế nào?
Đại thánh chủ nhìn chằm chằm vào Tử Xa Mân, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Thuộc hạ sẽ không chút do dự làm, bởi vì thuộc hạ tín nhiệm Thiệu Uyên. Thuộc hạ cảm thấy Thiệu Uyên này vì sáng tạo kỳ tích mà tới.
Giờ phút này Tử Xa Mân trở thành người ủng hộ tuyệt đối của Giang Trần.
- Hơn nữa Thiệu Uyên đưa ra hai loại đan dược, cũng là thứ mà trước nay Vạn Uyên đảo chưa từng có. Một loại có thể khiến cho Đế cảnh đỉnh phong tăng nắm chắc khi trùng kích Thiên VỊ. MỘt loại là vô điều kiện khiến cho cường giả Thiên Vị tăng lên một trọng thực lực.
- Cái gì? Ngươi xác định hắn có hai loại đan dược này?
- Trước mắt hắn còn chưa luyện chế ra. Nhưng hắn cam đoan với ta, có thể luyện chế ra hai loại đan dược này.
- Cái này...
Biểu lộ trên mặt Đại thánh chủ có chút phức tạp:
- Tử xa trưởng lão, chuyện này... Chuyện này ngươi tin sao? Hai lĩnh vực đan dược này nếu như có thể xuất hiện, đối với đan đạo của Vạn Uyên đảo tuyệt đối là hành động phá vỡ thế cục cực lớn.
- Thuộc hạ quan sát kẻ này, dường như không phải ăn nói lung tung. Hơn nữa thuộc hạ phỏng đoán, Thiệu Uyên này có truyền thừa cường đại như vậy, có lẽ không đơn thuần là huyết mạch truyền thừa từ tổ tông. Mà có khả năng là thần linh chuyển thế.
- Cái gì?
Tin tức này khiến cho Tam đại thánh chủ khiếp sợ.
- Ngươi nói cái gì? Thần linh chuyển thế?
Tử Xa Mân nghiêm túc gật đầu:
- Vâng, nếu như chỉ là truyền thừa huyết mạch tổ tông. Thiên phú của hắn không có khả năng khoa trương như vậy. Duy chỉ có thần linh chuyển thế mới có thể nói thông được chuyện này.
Tam đại thánh chủ liếc nhìn nhau, đều có biểu lộ tràn ngập khiếp sợ.
Chuyện này tuyệt đối đã phá vỡ nhận thức của Tam đại thánh chủ đối với Thiệu Uyên.
Thần linh chuyển thế, loại chuyện này không bình thường. Trong lịch sử hơn mười hai mươi vạn năm của Vạn Uyên đảo, thiên tài chính thức được xác nhận là thần linh chuyển thế có thể nói là lông phượng sừng lân.
Hơn nữa không ít cái gọi là thần linh chuyển thế ít nhiều có chút gượng ép, chưa hẳn đã là thần linh chuyển thế chân chính.
Mà có một ít thần linh chuyển thế chỉ thức tỉnh một bộ phận trí nhớ, cũng chưa thức tỉnh toàn bộ ý chí thần linh.
Cũng có một bộ phận thức tỉnh rất nhiều, nhưng mà thiên phú của bản thể ở kiếp này quá yếu, điều kiện thân thể quá mức yếu kém, cho dù trí nhớ của thần linh chuyển thế được thức tỉnh, nhưng thành tựu cũng không quá cao so với những thiên tài khác.
Cho nên thế giới võ đạo có đôi khi cực kỳ công bằng.
Cho dù là Thần linh chuyển thế, nếu như ở kiếp này không có thân thể thích hợp, không có thân thể có thiên phú thích hợp. Có đôi khi cũng rất khó có thành tựu lớn.
Mà nếu như thần linh chuyển thế thức tỉnh trí nhớ quá muộn, bỏ qua thời kỳ tu luyện tốt nhất, cũng sẽ có ảnh hưởng cực lớn.
Nếu như thời thiều niên thức tỉnh trí nhớ thần linh, mà lại có thiên phú tuyệt đối, thiên tài như vậy trong dòng sông lịch sử của Vạn Uyên đảo cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà loại người này hơn phân nửa đều trở thành tồn tại phong vân nhất thời đại.
Tam đại thánh chủ trầm ngâm một hồi lâu, mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
- Tử Xa trưởng lão, ngươi đối với chuyện Thần linh chuyển thế này có bao nhiêu phần nắm chắc?
Đại thánh chủ trầm giọng hỏi.
- Bảy tám phần nắm chắc.
Tử Xa Mân nói rõ.
- Thiệu Uyên kia tự mình nói thế nào?
Đại Thánh chủ lại hỏi.
- Hiện tại có lẽ hắn còn chưa cách nào xác nhận được. Bởi vì trí nhớ của hắn còn chưa hoàn toàn thức tỉnh. Chính hắn còn đang cho rằng đây là huyết mạch truyền thừa tổ truyền. Nhưng mà bất kể là loại nào, trí nhớ của hắn là một bảo khố. Hắn lấy ra hai loại đan dược này đều siêu việt Vạn Uyên đảo.
Hai mắt Đại Thánh chủ bắt đầu nóng bỏng:
- Nếu như hai loại đan dược này là thực, đối với Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta mà nói. Tuyệt đối là kỳ ngộ muôn đời không có được a. T uyệt đối có thể khiến cho thực lực của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta tăng lên trên phạm vi lớn. Đây là chuyện công thiên thu muôn đời.
Tử Xa Mân có chút khó xử:
- Đại thánh chủ, Thiệu Uyên kia cũng uyển chuyển nói tới việc, hắn hy vọng thánh địa không nên bức bách hắn cống hiến hai loại đan dược này.
Đại Thánh chủ giật mình nói:
- Hắn không nguyện ý sao?
Đại thánh chủ lại lập tức nở nụ cười khổ:
- Đây là vật thuộc sở hữu của một mình hắn. Hắn không muốn cũng là lẽ thường tình của con người. Dù sao hắn gia nhập thánh địa cũng chưa được bao lâu. Muốn hắn không nghĩ ngợi gì cống hiến cho thánh địa, quả thực có chút ép buộc.