Độc Tôn Tam Giới

Chương 2927: Giấy thông hành (2)



Nếu như dùng danh nghĩa này, hắn có thể danh chính ngôn thuận ra ra vào vào rồi.

Không thể không nói, đề nghị này của Yến Vạn Quân để cho Giang Trần tim đập thình thịch.

- Vậy có phải xin bằng chứng gì hay không?

Giang Trần hỏi.

- Không cần, đến lúc đó lão phu cho ngươi một tờ giấy thông hành, ngươi có thể đi khắp nơi, cam đoan Yến gia cao thấp, không có người ngăn trở ngươi. Bất quá, gần đây Vân Đà sơn mạch này có rất nhiều thị phi, người Phong gia kia, nói Vân Đà Sơn này là của bọn hắn. Bọn hắn đóng quân, thậm chí còn chậm rãi thẩm thấu đến địa bàn của chúng ta. Lại như vậy xuống dưới, lão phu lo lắng sớm muộn gì cũng xảy ra đại sự.

- Ân, ta sẽ chú ý cẩn thận.

Giang Trần nghe nói có thể lấy được giấy thông hành, cũng mừng rỡ.

Dùng bổn sự của Giang Trần, hắn muốn xâm nhập Vân Đà Sơn, dù có trọng binh canh gác, hắn cũng có rất nhiều biện pháp có thể đi đi lại lại bốn phía.

Chỉ có điều, như vậy cuối cùng là hạn chế quá nhiều.

Nếu như có thể lấy được giấy thông hành, tùy tiện đi bốn phía, vậy độ tự do liền cao.

Về phần gặp phải người Phong gia, Giang Trần lại không lo lắng. Giang Trần tự tin, dùng thủ đoạn của mình, gặp được phiền toái, cũng sẽ có biện pháp giải quyết.

Hiệu suất xử lý sự tình của Yến Vạn Quân cực cao, rất nhanh liền cho Giang Trần một tờ giấy thông hành. Mà Yến Thanh Tang cũng đồng dạng lấy được một tấm.

Yến Thanh Tang là muốn tới Vân Đà Sơn, cảm ngộ Thiên Địa quy tắc, tranh thủ đột phá Thiên Vị.

Cho nên, hắn tạm thời sẽ không theo Giang Trần đi khắp nơi. Mục tiêu của hắn, là ở trong thời gian ngắn, đột phá Thiên Vị.

Lấy được giấy thông hành, Giang Trần liền như cá gặp nước.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Giang Trần liền bắt đầu thăm dò Vân Đà Sơn. Vân Đà Sơn kéo dài vạn dặm, khắp nơi đều là sơn mạch, cưỡi ngựa xem hoa, nhất định là không có thu hoạch gì.

Cho nên, Giang Trần quyết định, tìm chút thời giờ, dùng nhiều tinh lực, thâm nhập sâu hơn một ít.

Có lẽ khu vực mà Yến gia không muốn xâm nhập, là nơi thích hợp thăm dò nhất.

Đúng như Yến Thanh Tang nói, Vân Đà Sơn này, sát khí rất nặng. Nhưng loại sát khí kia, lại không phải loại sát lục chi khí điên cuồng, cũng không phải loại huyết tinh chi khí.

Mà là một loại phong mang làm cho không người nào có thể lý giải, càng xâm nhập, Giang Trần càng cảm giác rõ ràng. Giống như bản thân Vân Đà Sơn này là một thanh hung khí tuyệt thế, cất dấu mũi nhọn hủy thiên diệt địa.

Chỉ là hôm nay cái mũi nhọn kia, tạm thời bị che đậy mà thôi.

- Khá lắm, khó trách người Yến gia không thích Vân Đà Sơn, người bình thường, ở loại địa phương này hoạt động, sát khí nồng đậm, quả thật làm cho người sởn hết cả gai ốc.

Giang Trần là người tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, tâm như bàn thạch, vững chắc như núi. Thế nhưng mà, đối mặt sát khí điên cuồng kia, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy một tia hồi hộp.

- Vân Đà Sơn này, rốt cuộc là tình huống như thế nào a?

Giang Trần càng điều tra, càng cảm thấy không hiểu ra sao. Hắn vẫn muốn từ chỉnh thể đào móc Vân Đà Sơn, thế nhưng mà, lại không thu hoạch được gì.

Bởi vì, địa phương này chất chứa mũi nhọn, đích thật là để cho người cực kỳ không khỏe.

Mặc dù là Giang Trần, ngốc lâu rồi, cũng có loại tâm phiền ý loạn, cảm giác như vác đá trên lưng.

- Hiện tại ta xem như đã minh bạch, vì cái gì Yến gia đối với Vân Đà Sơn sẽ có thái độ như vậy. Vân Đà Sơn này đừng nói khai phát, ngay cả đóng quân bình thường, cũng cực kỳ cố hết sức.

Giang Trần lại đi một hồi, càng chạy càng cảm thấy da đầu run lên.

Lẽ ra, loại địa phương sát khí nặng này, có lẽ có rất nhiều hung thần chi vật, thậm chí là sinh linh phi thường đáng sợ chiếm giữ.

Thế nhưng mà, Giang Trần một đường đi tới, rõ ràng một con sinh linh cũng không có gặp được.

Đúng vậy, một sinh linh còn sống, đều không có. Cho dù là một con thỏ bình thường nhất, cũng không có.

Tại đây, giống như mỗi loài thực vật, đều có một loại ý tứ nào đó để cho người nói không nên lời.

Nói trực tiếp một chút, là sát khí.

Cũng không phải là thực vật thật sự có sát khí trí mạng gì, mà là thực vật nơi này, hết thảy ở nơi này, phảng phất có một loại khí chất hoàn toàn nhất trí.

Loại khí chất này, cùng địa hình ở đây, cùng hết thảy nơi đây, giống như tạo thành một loại khí chất đặc biệt.

Đột nhiên, Giang Trần cảm giác bên người mình có một vật rục rịch.

Là Thái Tuế Bạch Hổ một mực đi theo hắn.

Lúc trước Long Tiểu Huyền cùng Chu Tước tiền bối ở lại đảo kia tu luyện, chỉ có Thái Tuế Bạch Hổ, một mực đi theo Giang Trần, chỉ là, Bạch Hổ sinh muộn, hiện tại cấp độ tu luyện cũng thấp hơn Long Tiểu Huyền.

Bất quá Thái Tuế Bạch Hổ tu luyện, Giang Trần là tuyệt không lo lắng.

Thời đại Thượng Cổ, Tứ đại Thần Thú này tu luyện, là điên cuồng nhất, xu thế mạnh nhất.

Thái Tuế Bạch Hổ bị mình nhặt được, mới qua mấy năm, liền từ thú con trùng kích đến Thiên Vị.

Đối với huyết mạch Thượng Cổ Thần Thú mà nói, Thiên Vị có lẽ chỉ là một bước trên đường chúng tu luyện mà thôi. Chúng vừa ra đời, liền ngậm lấy chìa khóa vàng.

Giờ phút này, Thái Tuế Bạch Hổ bỗng nhiên sinh động, lại để cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

Thái Tuế Bạch Hổ cũng có thần thông hóa hình, biến hóa thành giới tử, bám trên người Giang Trần.

Giờ phút này, pháp thân lại nhoáng một cái, hiển lộ ra pháp thân của Thái Tuế Bạch Hổ. Trải qua nhiều năm phát triển như vậy, Thái Tuế Bạch Hổ đã không còn là hình tượng lông xù thời kỳ thú con rồi.

Thân thể nẩy nở, Thái Tuế Bạch Hổ càng phát ra khí tượng Vương giả, hổ hổ sinh uy, lộ ra tràn đầy dã tính, loại bá khí của Bách Thú Chi Vương kia, đã càng ngày càng rõ ràng.

- Tiểu Bạch, trong khoảng thời gian này, làm ngươi buồn bực rồi.

Giang Trần dùng Thượng Cổ thú ngữ cười bắt chuyện.

- Trần thiếu, này là địa phương nào? Thật thân thiết a.

Tiểu Bạch duỗi lưng mỏi, nhưng lời nói lại kinh người.

- Thân thiết?

Giang Trần nghe mà không hiểu ra sao.

- Tiểu Bạch, ngươi nói nơi này rất thân thiết?

- Đúng vậy a.

Tuy hiện tại hình tượng của Tiểu Bạch bắt đầu thành thục, nhưng kỳ thật tuổi còn rất bé, cho nên, tâm trí của nó vẫn rất ngây thơ. Cũng không có phát giác được ngữ khí của Giang Trần khác thường.

- Tiểu Bạch, ngươi thực cảm thấy nơi này rất thân thiết?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

Tiểu Bạch làm một động tác rất khoa trương, cái mũi phi thường say mê hấp động, phảng phất hưởng thụ lấy hết thảy.

- Quá thân thiết a! Không khí, thảo mộc,… hết thảy hết thảy ở đây. Trần thiếu, Tiểu Bạch nghe nói, Nhân loại các ngươi có thuyết pháp cố hương. Có phải nơi này, là cố hương của ta hay không?

Ngữ khí của Tiểu Bạch, lại làm cho Giang Trần im lặng.

Cố hương?

Đột nhiên trong nội tâm Giang Trần khẽ động, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.

- Tiểu Bạch là Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc, Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc, tính thuộc Tây Kim, chủ sát phạt. Vùng Vân Đà Sơn này, sát khí nặng như vậy, khó trách Tiểu Bạch sẽ cảm thấy thân thiết.

Giang Trần nhất niệm đến đây, liền bừng tỉnh đại ngộ.