Tiểu Bạch cực kỳ hưng phấn, ở trong thế giới dưới lòng đất, bốn phía khiêu dược, mỗi nhảy thoáng một phát, móng vuốt của Tiểu Bạch, tựa như một công cụ đào móc hoàn mỹ.
Loát loát loát,… không ngừng có Tinh Thạch đủ mọi màu sắc từ trong nham thạch bị đào móc ra.
Những Tinh Thạch này không bàn mà hợp ý cấm chế tự nhiên, nếu như không phải Tiểu Bạch hiểu được thủ đoạn khai thác, người bình thường mờ mịt ra tay, sẽ bị ánh sáng âm u thiết cắt thành cặn bã.
Mà thủ pháp của Tiểu Bạch, lại lộ ra vô cùng thành thạo.
Ước chừng qua mấy phút, trong tay Tiểu Bạch, đã nhiều ra mấy chục khỏa Tinh Thạch rồi.
Chung quanh, những Tinh Thạch vụn vụn vặt vặt kia, đã bị Tiểu Bạch khai thác không sai biệt lắm.
- Trần thiếu, không có mở ra địa mạch, muốn lấy Tinh Thạch số lượng lớn, thật sự là rất khó. Khá tốt, vùng này xem như sản lượng tương đối nhiều rồi.
Tiểu Bạch đem mấy chục khỏa Tinh Thạch kia, đều giao cho Giang Trần:
- Cho ngươi, Trần thiếu, những Tinh Thạch này rất trân quý, ngươi cũng đừng cầm lấy đi bán a?
Giang Trần cười ha hả nói:
- Yên tâm, những Tinh Thạch này, ta dùng toàn bộ.
Giang Trần như nhặt được chí bảo, những Tinh Thạch này, với hắn mà nói, tuyệt đối là ngủ gật đụng phải chiếu manh. Hiện tại hắn thiếu thốn nhất đúng là tài nguyên tu luyện ở cảnh giới Thiên Vị.
Hiện tại, đã có nhóm Tinh Thạch này, vấn đề tài nguyên, liền không hề lộ ra đột xuất như vậy nữa.
Một người một thú, đứng ở biên giới U Tuyền, cái U Tuyền kia, tản ra ánh sáng âm u, cho dù là ở biên giới, cũng có thể cảm nhận được âm hàn thấu xương.
- Trần thiếu, cái U Tuyền kia, thai nghén lấy hình dạng mặt đất vùng này. Qua U Tuyền này, liền trực tiếp đến địa mạch. Nhưng mà hiện tại, ta còn không dám tùy tiện đi xông địa mạch.
Tiểu Bạch cũng không có lỗ mãng.
- Vẫn là cảm giác sẽ gặp nguy hiểm sao?
Tiểu Bạch gật đầu:
- Sau khi đột phá Thiên Vị, ta đi qua khẳng định không có vấn đề. Nhưng muốn khai thác địa mạch, cơ hồ không có khả năng. Cho nên, ta muốn tiếp tục lưu lại đây. Một phương diện chờ cơ hội, một phương diện cũng là bảo vệ địa mạch này. Cái địa mạch này, phải là của chúng ta. Người khác, tuyệt đối không thể nhúng chàm. Rơi vào trong tay người khác, đó cũng là lãng phí!
Tiểu Bạch rất tự tin, nó không tin người Yến gia có thể lợi dụng tốt địa mạch này. Hơn nữa, đây là Thiên Địa tự nhiên tạo hóa, chỉ có điều vị trí của địa mạch trùng hợp ở Vân Đà Sơn mà thôi.
Vân Đà Sơn thuộc về Yến gia, nhưng không có nghĩa là, thế giới dưới lòng đất của Vân Đà Sơn, cũng thuộc về Yến gia.
Ngay cả Giang Trần, cũng không có loại suy nghĩ này. Hơn nữa, tình huống hiện tại của Yến gia, Giang Trần cũng nhìn ở trong mắt. Yến Vạn Quân ở Yến gia, đã thất thế.
Mà hiện tại thân phận của Yến Thanh Tang là đệ tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Hoàng Nhi, nàng đối với Yến gia, cho tới bây giờ không có lòng trung thành gì.
Bởi như vậy, lợi ích của Yến gia, Giang Trần tự nhiên không có khả năng đi cân nhắc. Nếu như đổi lại một năm trước, Giang Trần nhất định sẽ đứng trên lập trường lợi ích của Yến gia cân nhắc thoáng một phát.
Hiện tại, chỉ cần là tiện nghi thuộc về Yến gia, Giang Trần cảm giác mình ngu sao mà không chiếm.
- Tiểu Bạch, ngươi thực ý định ở lại chỗ này, trông coi địa mạch sao?
Giang Trần nghiêm túc nhìn Tiểu Bạch.
- Trần thiếu, ta đã quyết định. Ngươi sẽ không phản đối chứ?
Tiểu Bạch nháy con ngươi, có chút lo lắng mà nhìn Giang Trần, sợ Giang Trần phản đối.
- Ta đương nhiên sẽ không phản đối, có ngươi ở nơi này, ta càng yên tâm. Bất quá, ngươi phải hiểu, vạn nhất chuyện không thể làm, thì không nên tùy tiện ra mặt ngăn cản.
Giang Trần nhắc nhở.
- Hắc hắc, Trần thiếu ngươi yên tâm đi. Ta sẽ không dễ dàng ra mặt. a miêu a cẩu xông tới, những Tinh Thạch kia phát ra cấm chế, cũng có thể giết chết bọn chúng. Trừ khi là Thần linh, Thiên Vị cường giả tiến vào nơi này, không có nắm giữ quy luật, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Phương diện này, Tiểu Bạch đích thật là có ưu thế may mắn.
Nhân loại tu sĩ, kể cả Giang Trần ở bên trong, đối với Tinh Thạch thế giới dưới mặt đất, cũng có chút vô kế khả thi. Nếu như không phải Tiểu Bạch dạy hắn những kiến thức kia, hắn cũng vào không được.
Đổi lại Nhân loại tu sĩ khác, tùy tiện tiến vào nơi đây, không bị đuổi giết thành cặn bã mới lạ.
Giang Trần là không thể nào ở lại chỗ này, nơi này, thích hợp Tiểu Bạch tu luyện, lại không thích hợp Giang Trần hắn tu luyện.
Cho nên, sau khi nhận được một đám Tinh Thạch, Giang Trần đã thấy thu hoạch không tệ. Dù sao cái địa mạch kia, Tiểu Bạch tạm thời cũng không có biện pháp.
Đã như vậy, Giang Trần quyết định, nên rời đi trước. Lưu lại Tiểu Bạch ở chỗ này trông coi, ở chỗ này tu luyện, nhất cử lưỡng tiện.
- Trần thiếu, thiên tài luận kiếm, ta không thể tận mắt nhìn thấy hùng phong của ngươi rồi. Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng a. Cái gì Hạ Hầu Tông chó má, nhớ kỹ, hung hăng đánh hắn!
Tiểu Bạch cũng động viên cho Giang Trần.
- Yên tâm, Hạ Hầu Tông chỉ là tiển nhân vật, không đáng để lo. Tiểu Bạch, hi vọng lần sau gặp mặt, tu vi của ngươi có thể làm cho ta chấn động!
- Hắc hắc, Trần thiếu, ngươi cũng vậy a!
Tiểu Bạch lộ ra một biểu lộ bất cần đời, lộ ra rất tiêu sái tự nhiên.
Đã có Tiểu Bạch chỉ điểm, Giang Trần liền có thể một mình ly khai chỗ này.
Cẩn thận từng li từng tí dựa theo phương pháp Tiểu Bạch dạy, Giang Trần hoàn thành từng bước, không ngừng từ thế giới dưới lòng đất chậm rãi khiêu dược ra.
Không thể không nói, phương pháp của Tiểu Bạch là hoàn toàn chính xác, Giang Trần một đường khiêu dược, không có gặp phải bất luận cấm chế gì công kích, rất dễ dàng liền đi ra.
Cái này để cho Giang Trần cũng có chút cảm khái, học vấn của hắn, tự hỏi đã phi thường uyên bác. Thế nhưng mà, đối mặt thế giới dưới lòng đất này, rất nhiều chuyện, hắn cũng chỉ là biết nhưng không hiểu giá trị.
Ở thế giới dưới lòng đất, nếu như không có Tiểu Bạch, chỉ sợ hắn căn bản không cách nào tiến vào, chớ nói chi là ở bên trong nhẹ nhàng khiêu dược như thường.
Giang Trần đi ra thế giới dưới lòng đất, trở lại mặt đất.
Hắn tìm một chỗ tối ẩn nấp, mai phục một lúc, không có phát hiện bất cứ dị thường nào, lúc này Giang Trần mới ly khai.
Hắn cũng lo lắng cho hành tung của mình bị người phát hiện, từ đó bại lộ thế giới dưới lòng đất.
Cho nên, hắn mới có thể mai phục một lúc, muốn nhìn xem có người thừa dịp hư mà vào hay không. Hiện tại xem ra, hết thảy đều rất ẩn nấp.
Giang Trần trở lại động phủ của Yến Vạn Quân, Yến Vạn Quân hào hứng rất cao.
- Tiểu hữu, Thanh Tang đã đột phá Thiên Vị rồi. Hiện tại đang củng cố cảnh giới, chỉ sợ qua 3-5 ngày sẽ xuất quan!
Yến Vạn Quân mặt mày hớn hở, cái khẩu khí này, cùng niên kỷ của hắn có chút không hợp. Nhìn ra được, sự tình của Yến Thanh Tang, đối với Yến Vạn Quân mà nói, mới là đại sự hàng đầu.
Yến Thanh Tang đột phá Thiên Vị, có lẽ so với bản thân Yến Vạn Quân hắn năm đó đột phá Thiên Vị còn hưng phấn hơn.