Giang Trần rất khinh bỉ loại người này, cướp bóc thì cướp bóc, còn tìm nhiều lý do nhàm chán như vậy. Cái gì mượn tiền, loại lý do thấp kém này, nghe không có chút kỹ thuật hàm lượng.
- Mượn đầu sử dụng?
Chu Việt khoan thai nở nụ cười.
- Vậy phải xem ngươi có bổn sự này hay không?
- Thử xem a.
Thân hình của Giang Trần đột nhiên nhoáng một cái, Thiên Côn Lưu Quang Độn lập tức tăng lên tới cực hạn, đồng thời, Tà Ác Kim Nhãn đại tác, một đạo kim quang đâm về hai mắt của Chu Việt.
Chu Việt ở Tiểu Thang đảo, dựa vào Ngân Kiếm Bang, một mực làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng cơ hồ chưa bao giờ gặp qua ngăn trở gì, cũng chưa từng bị thua.
Kỳ thật Ngân Kiếm Bang bọn hắn là địa đầu xà của Tiểu Thang đảo, chuyên môn xảo trá vơ vét tài sản, bắt cóc sát nhân, có thể nói là việc ác bất tận.
Nhưng mà, thực lực của Ngân Kiếm Bang còn ở đó, tại Tiểu Thang đảo lại có chỗ dựa, cho nên, mặc dù tướng ăn của bọn hắn rất khó coi, nhưng những năm gần đây, lại thủy chung không có bị thua thiệt.
Chính bởi vì không có bị thua thiệt, cho nên Chu Việt mới không sợ hãi như vậy.
Hơn nữa, đối tượng Ngân Kiếm Bang lựa chọn, cũng rất thông minh. Bọn hắn chuyên chọn loại người lạc đàn, loại xem xét liền biết là tán tu, không có chỗ dựa gì.
Tôn chỉ của bọn hắn, ở Tiểu Thang đảo nhiều năm như vậy, sẽ không thất thủ qua.
Lúc này đây, bọn hắn chọn trúng Giang Trần, cũng là thấy hắn lẻ loi một mình, một tùy tùng cũng không có, trên người tựa hồ cũng không có loại khí chất thiên tài của thế lực lớn.
Chỉ tiếc lần này, bọn hắn rõ ràng chọn lầm người rồi.
Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần hóa thành một đạo kim quang, phối hợp động tác trong tay, niết chỉ thành kiếm, đâm về hai mắt của Chu Việt.
Chu Việt bị thần thức cường đại của Giang Trần khóa cứng, toàn thân giật mình, lực lượng phảng phất biến mất sạch sẽ, đứng tại nguyên chỗ, vậy mà một động tác cũng làm không được.
Giang Trần hóa chưởng thành đao, thuận tay quét qua, cổ tay xẹt qua.
Thủ cấp của Chu Việt phóng lên trời. Đến chết còn mở to hai mắt, vẻ mặt chết không nhắm mắt.
Hiển nhiên, hắn đến chết cũng không nghĩ tới, một con mồi dáng mạo tầm thường, vậy mà sẽ bắn ra sức chiến đấu đáng sợ như thế, hô hấp tầm đó liền thu hoạch tánh mạng của hắn.
Thủ cấp của Chu Việt bay lên trời, mấy đồng lõa của hắn mới giật mình bừng tỉnh, cả đám sắc mặt đại biến, gào thét liên tục, hướng Giang Trần công qua.
Lửa giận trong lòng Giang Trần, cũng bị câu dẫn ra.
Tốc độ thúc dục đến cực hạn, thần thông Tinh Hà Thiết Cát, hư không liên tục trảm động.
Tu vi của mấy tên kia không tệ, cũng không kém Chu Việt bao nhiêu. Thế nhưng mà, thời điểm bọn hắn vọt tới phụ cận Giang Trần, mới phát hiện hư không chung quanh, cơ hồ hoàn toàn bị đối phương khống chế. Thân thể của bọn hắn, tựa như rót chì.
Không chờ bọn hắn kịp phản ứng, Tinh Hà Thiết Cát của Giang Trần đã kéo từng thủ cấp, không ngừng rơi xuống đất.
Mấy người đợt thứ hai, cũng một cái không thể chạy thoát, đầu người nhao nhao rơi xuống đất.
Tràng diện huyết tinh kia, làm cho người bên đường, cả đám hoảng sợ biến sắc, vội vàng tránh né, sợ mình không cẩn thận cuốn vào trong Tu La sát tràng.
Giang Trần giết cao hứng, lại không có mất đi lý trí. Tiêu diệt những người này xong, liền thu tay lại, không có giết mắt đỏ, ngay cả người bên cạnh cũng giết luôn.
Tiêu diệt những người này xong, khóe miệng Giang Trần tràn ra nụ cười đạm mạc, ánh mắt quét ngang một vòng, chỉ thấy bốn phía là các loại ánh mắt sợ hãi khiếp đảm, đều không tự chủ được tránh ánh mắt của hắn.
- Ngươi, tới đây một chút.
Giang Trần chỉ một thanh niên tu sĩ, vẫy vẫy tay.
Người nọ bị Giang Trần điểm, lập tức nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch.
- Nói, những người này là ai?
Ánh mắt Giang Trần quét những thi thể dưới mặt đất, hỏi thanh niên kia.
Thanh niên kia lắp bắp nói:
- Bọn hắn... Bọn họ là người của Ngân Kiếm Bang.
Ngân Kiếm Bang?
Giang Trần tự nhiên chưa từng nghe qua cái tên này. Hắn đối với Vạn Uyên đảo vốn hiểu rõ không nhiều lắm, chỉ biết thập đại Thần Quốc cùng một ít thế lực Nhị lưu.
Về phần Ngân Kiếm Bang này, ở loại địa phương nhỏ như Tiểu Thang đảo hoành hành, chắc có lẽ không phải thế lực lớn gì, nhiều lắm là xem như địa đầu xà của Tiểu Thang đảo.
Phóng tới toàn bộ Vạn Uyên đảo, chỉ sợ ngay cả Ngũ lưu thế lực cũng không tính.
- Ngân Kiếm Bang là thế lực của Tiểu Thang đảo? Có bao nhiêu người? Bình thường làm những hoạt động gì?
Tu sĩ trẻ tuổi kia vẻ mặt đau khổ:
- Huynh đài, ngươi đừng làm khó tại hạ. Những vấn đề này, Tiểu Thang đảo là ai cũng biết, thế nhưng mà ở sau lưng, ai dám nói a? Cầu huynh đài giơ cao đánh khẽ.
- A? Ngươi là sợ Ngân Kiếm Bang trả thù?
Giang Trần nhướng mày.
Thanh niên kia cười khổ, tuy không nói, nhưng rõ ràng là ý tứ này. Trong lúc nhất thời, lại khiến Giang Trần không biết nói gì cho phải.
- Cút đi.
Giang Trần lại không có làm khó hắn.
Đột nhiên, trong tay Giang Trần hiện ra một viên thuốc:
- Ta có một viên thuốc, tên là Đế Lăng Đan. Có thể làm cho Đế cảnh có bảy tám phần xác suất tăng lên nhất trọng. Ai cho ta tình báo về Ngân Kiếm Bang, viên thuốc này, sẽ là của người đó.
Giang Trần biết rõ, dưới trọng thưởng, tất có dũng phu.
Thế giới võ đạo, thè lưỡi ra liếm huyết trên lưỡi đao, luôn có người không sợ chết.
Hơn nữa, Giang Trần trọng thưởng, thật sự là quá mê người. Mặc dù mọi người chưa từng nghe qua Đế Lăng Đan, nhưng hiệu quả của đan dược kia quá nghịch thiên a.
Ở đây có rất nhiều tu sĩ Đế cảnh, con mắt đều sáng ngời, nhao nhao tính toán. Hiển nhiên, tất cả mọi người tính toán được mất, phải chăng có lợi nhất.
- Bằng hữu, Đế Lăng Đan của ngươi, thực sự mạnh như vậy?
Một tu sĩ Đế cảnh sắc mặt vàng như nến, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Nếu như ngươi không tin, đổi giải thưởng khác cũng có thể.
Giang Trần thản nhiên nói.
- Không không không, ta muốn đan dược này, nhưng ngươi phải cam đoan đan dược này không có nói khoác.
- Công hiệu của viên thuốc này, tuyệt không nói khoác. Giải thưởng này, ngươi cảm thấy hứng thú, liền đánh cuộc một keo, không có hứng thú, ta không bắt buộc.
Tu sĩ kia trầm ngâm một lát, cắn răng một cái:
- Huynh đài, mời qua bên này đi.
Người nọ hiển nhiên quyết định, nhưng lại không muốn ở trước mắt bao người hoàn thành giao dịch. Cũng không quay đầu lại, đi ở phía trước.
Giang Trần mỉm cười, đi theo.
Tốc độ của người nọ cũng không chậm, liên tục cua quẹo, liền đến một chỗ vắng vẻ, chui vào một tiểu viện u tĩnh.
- Ở đây a. Cái tiểu viện này hoang phế đã lâu, một mực không có người nào.
Tu sĩ kia dừng bước lại.
Giang Trần nhìn chung quanh một lần, không có phát giác được dị thường gì, lúc này mới gật gật đầu:
- Cầm lấy Đan dược đi, đừng ra vẻ.
Giang Trần vì thủ tín đối phương, nên trực tiếp ném Đế Lăng Đan qua.
Người nọ tiếp được, cẩn thận vuốt vuốt chốc lát, cảm nhận được chỗ bất phàm của Đế Lăng Đan, con mắt liền bốc lên tinh quang.