Độc Tôn Tam Giới

Chương 3030: Xu thế quân lâm



- Thần Thú qua lại, chẳng lẽ nói, vận số của Vĩnh Hằng Thánh Địa chưa hết? Chẳng lẽ nói, Thánh Địa khống chế Thần Quốc, mới là thiên mệnh sở quy?

- Có khả năng! Ta liền nói a, Thánh Địa thống trị Thần Quốc, chính là truyền thống của Vạn Uyên đảo. Là mục đích chung, cũng chỉ có Thánh Địa, mới có thể khống chế Thần Quốc. Những gia hỏa lòng muông dạ thú kia, lại hết lần này tới lần khác muốn tạo phản. Cái này tốt rồi, ngay cả Thượng Cổ Thần Thú cũng bị kinh động, đây là Thiên Ý a.

- Ai, sinh linh đồ thán, sinh linh đồ thán a. Một khi Chu Tước Thần Cầm Cái này phát động công kích với thần đô, tu sĩ ở thần đô, ít nhất phải chết mất một nửa.

- Cũng không phải sao? Chu Tước này trời sinh thuộc Hỏa, trong cơ thể có Vô Thượng Chân Hỏa, có thể hủy đốt hết thảy. Chu Tước giận dữ, thần đô biến thành mảnh đất khô cằn, cũng chưa chắc không có khả năng!

Đúng lúc này, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, rơi xuống trên lưng Chu Tước Thần Cầm.

Người này lưng đeo cung, thần thái lạnh nhạt, nhưng hai mắt lại sáng ngời hữu thần, trợn hợp tầm đó, phảng phất có thể hiểu rõ Thiên Địa vạn pháp.

- Ai vậy?

- Hình như là Thiệu Uyên! Thiệu Uyên của Vĩnh Hằng Thánh Địa!

- Trời ạ, ta thấy cái gì? Thiệu Uyên vậy mà cưỡi Chu Tước Thần Cầm? Hắn... Hắn... Chẳng lẽ đầu Chu Tước này, là tọa kỵ của hắn?

- Không thể nào? Thượng Cổ huyết mạch, là tọa kỵ của hắn? Thiệu Uyên này là tán tu sao? Các ngươi ai tin nhân vật như vậy, dĩ nhiên là tán tu a?

- Vậy cũng không nhất định, nói không chừng, Thiệu Uyên này là Thần linh chuyển thế, là Thần linh còn mạnh hơn Hạ Hầu Tông chuyển thế. Nói không chừng, Chu Tước Thần Thú này, cùng kiếp trước của hắn đã có túc duyên a?

- Có đạo lý, có lẽ thật là như vậy! Bất quá nói trở lại, Thánh Địa có thiên tài như vậy, như thế nào lại suy sụp? Xem ra, số mệnh của Thánh Địa vẫn còn a.

Cơ hồ tất cả mọi người của thần đô, đều đang ngửa đầu nhìn, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp. Đã có hâm mộ, lại có sợ hãi, ghen ghét...

- Chư vị đồng đạo của Thần đô, ta chính là Thánh Địa Thiệu Uyên, phụng lệnh của Đại Thánh Chủ, đặc biệt đến truyền lời.

Thanh âm của Giang Trần trung khí mười phần, vang vọng cả thần đô.

- Vĩnh Hằng Thần Quốc ta từ xưa đến nay, đều là Thánh Địa khống chế Thần Quốc, đứng vào hàng ngũ đỉnh cao nhất của Vạn Uyên đảo, Thần Quốc mưa thuận gió hoà, chính là thiên hữu. Hôm nay, bởi vì dã tâm của một số nhỏ người, mà vọng động can qua, làm cho sinh linh đồ thán, vô số tu sĩ vẫn lạc. Đây là Thiên Phạt, càng là nhân họa.

- Đời ta tu sĩ, luyện ra một thân bổn sự, làm như vậy là vì cái gì? Ngoại trừ cá nhân truy cầu võ đạo ra, không phải là vì bảo vệ quốc gia? Không phải là vì bảo hộ gia viên? Không phải là vì bảo vệ thân nhân của mình sao? Chẳng lẽ, các ngươi tu luyện võ đạo, là vì dã tâm của số ít người?

- Dưới dã tâm, có bao nhiêu xương trắng? Có bao nhiêu máu tươi chảy vô ích? Các ngươi có từng nghĩ tới, các ngươi chết rồi, thân nhân của các ngươi làm sao bây giờ? Các ngươi chết rồi, ai sẽ ở trước thi cốt của các ngươi mất một giọt nước mắt?

Ngữ khí của Giang Trần xúc động phẫn nộ:

- Bọn hắn sẽ không vì các ngươi chết mà mất một giọt nước mắt! Mà các ngươi, lại phải liều tính mạng, đi vì dã tâm của bọn hắn mà chiến, các ngươi nói, cái này có công bình hay không?

Những lời này của Giang Trần, không có mắng thô tục, cũng không có nói ngoan thoại, càng không có nói một câu uy hiếp, nhưng mà, lại hết lần này tới lần khác đâm vào tâm khảm của vô số võ giả.

Đúng vậy a, liều chết liều sống như vậy, đến cùng là vì cái gì mà chiến?

Chẳng lẽ Thánh Địa không được sao?

Vĩnh Hằng Thánh Địa khống chế Thần Quốc nhiều năm như vậy, thiên hạ không phải một mực thái bình sao? Chiến tranh này, đến cùng có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chỉ vì thỏa mãn dã tâm của hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc?

Nói cách khác, hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc lên đài, liền nhất định có thể làm tốt hơn Thánh Địa?

Nhìn khí chất cùng nội tình của hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc, rất rõ ràng là không có khả năng!

Ít nhất, trước kia Vĩnh Hằng Thánh Địa có thể cho mọi người cảm giác an toàn, mà bây giờ, hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc lại không cách nào cho mọi người loại cảm giác an toàn kia.

- Yêu ngôn hoặc chúng, ai thay trẫm đi diệt tiểu tử kia!

Hoàng đế bệ hạ tự nhiên nghe không được loại lời này, đây là châm ngòi thổi gió, đây là công nhiên khiêu khích quyền uy của hoàng thất!

- Thuộc hạ nguyện ý!

Một gã đại nội cao thủ, rất nhanh xuất trận, hai tay trảo một cái, trong tay nhiều ra hai thanh trường mâu. Hai chân đạp hư không, dưới chân tựa như giẫm hai bánh xe, hướng không trung bay đi.

Bất quá, người này cũng thông minh, biết rõ Chu Tước Thần Cầm lợi hại, cho nên, hắn cũng không đi tới gần Chu Tước Thần Cầm, mà đối với Giang Trần ở sau lưng Chu Tước Thần Cầm, hung hăng ném đi.

Trường mâu trong tay, lập tức hóa thành hai đạo tinh mang, khí tức hung lệ đại tác.

Hai cây trường mâu kia, chính là tồn tại cấp bậc chuẩn Thần Khí, lực sát thương rất mạnh, một cây thuần âm, một cây thuần dương, uy lực vô cùng.

Hai cây trường mâu âm dương hợp nhất, lực sát thương càng kinh người.

Trường mâu thoát ly tay của người kia, lại không có suy yếu chút nào. Hư không dẫn động, dễ sai khiến, rất thành thạo tự nhiên.

Trong lúc nhất thời, hai cây trường mâu liền giết đến trước mặt Giang Trần.

Rung thân nhoáng một cái, vậy mà biến thành hai Giao Long, hướng về phía Giang Trần giương nanh múa vuốt giết tới.

Chu Tước Thần Cầm thấy thế, lại hừ lạnh một tiếng, miệng mở ra, hai hỏa cầu cuồn cuộn, như mặt trời đỏ, hướng hai cây trường mâu bay tới.

Trường mâu kia biến thành hai hung vật, bị hỏa cầu cuốn, lập tức phát ra tiếng gầm rú thê lương, toàn thân run rẩy, như chạy trốn chạy thục mạng.

Chỉ là, tốc độ của hỏa cầu kia, so với chúng càng nhanh hơn, phát sau mà đến trước, trực tiếp nhào vào trên trường mâu biến thành hung vật.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên ở trong hư không, hai hung vật kia đầu đuôi phiên cổn, run rẩy không thôi, phát ra tiếng kêu rên đáng sợ.

Sau một khắc, Thánh Long Cung của Giang Trần giơ lên cao cao, tập trung tên tu sĩ kia, hung hăng bắn xuống.

Tên đại nội cao thủ kia vội vàng trốn tránh.

Chỉ là, sau một khắc, con ngươi của hắn đột nhiên phóng đại, trong mắt vô số đạo Chu Tước vũ, trực tiếp đến cái vạn tiễn xuyên tâm, xuyên qua thân thể của hắn.

Oanh!

Pháp thân của người này, ở dưới uy thế đáng sợ kia, trực tiếp hóa thành hư vô.

Giang Trần thò tay trảo một cái, Thánh Long Cung lại về tới trên lưng.

- Còn có ai, muốn đến thử một chút không?

Ngữ khí của Giang Trần lành lạnh, Tà Ác Kim Nhãn triển khai toàn bộ, bao quát lấy thần đô đại địa, phối hợp với uy áp vô tận của Chu Tước Thần Cầm, lại có một loại cảm giác quân lâm thiên hạ.

Những tu sĩ cấp thấp kia, đều không hẹn mà cùng cúi đầu, mỗi một cái đều không dám nhìn hai mắt của Giang Trần, hiển nhiên, loại ánh mắt này, loại uy áp kia, căn bản không phải tu sĩ cấp thấp có thể chống cự.