Độc Tôn Tam Giới

Chương 3297: Chiến đấu ở cửa ra vào



Trong sương mù kia, đám người Hoàng Mi cũng bị hạn chế.

Nhưng mà tu vi của tên tu sĩ lông mày vàng này hiển nhiên nằm trên những người khác có mặt ở hiện trường. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào phiến hải vực kia. Thần thức khuếch tán ra ngoài, quan sát điều dị thường trên phiến hải vực kia.

Mọi người thấy biểu lộ của tên tu sĩ Hoàng Mi kia biến đổi, trong lòng đều cảm thấy có chút cổ quái, theo ánh mắt của tên Hoàng Mi kia mà nhìn về phía xa.

Trong sương mù vô tận, bọn họ trừ việc nhìn thấy biển sương mù mênh mông kia, giống như mơ hồ nhìn thấy trên vùng hải vực kia có một cơn sóng lớn đang cuốn tới.

- Đó là cái gì?

Có người hiếu kỳ hỏi.

- Hình như là một cơn sóng. Nhưng mà cơn sóng này rất là kỳ quặc. Có câu nói không có lửa làm sao có khói, hơn nữa cơn sóng này đều là từng đợt từng đợt, cho nên cơn sóng này giống như là một ngọn sóng cô độc vậy.

Tên tu sĩ Hoàng Mi kia không có lên tiếng, lại nhìn một lát rồi trầm giọng nói:

- Tất cả mọi người giữ vững tinh thần, có lẽ ở đây có huyền cơ gì đó.

Mọi người bây giờ đối với tên tu sĩ gọi là Hoàng Mi này bản năng đã có mâu thuẫn, đều có bộ dáng không yên lòng.

Có người công khai nói:

- Bất quá chỉ là một cơn sóng biển mà thôi. Nói nhẹ thì bất quá là một đạo sóng biển, không thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió. Nói nặng thì nhiều lắm là một đầu sinh linh trong hải vực không biết cao thấp, đúng lúc đi ngang qua nơi này mà thôi.

Tên tu sĩ gọi là Hoàng Mi kia không có lạc quan như vậy, hắn khàn khàn giọng nói:

- Thế của cơn sóng kia tuyệt đối không phải là sinh linh hải vực bình thường. Nếu như là sinh linh hải vực thì nhất định là sinh linh cấp bậc thần đạo ở phiến hải vực này. Loại thanh thế này tuyệt đối không phải là tu sĩ Thiên Vị bình thường có thể làm được.

- Ha ha, coi như là sinh linh thần đạo ở vùng hải vực này, thì sao chứ? Chúng ta ở đây, tính riêng tu sĩ thần đạo có sáu người. Còn có nhiều tu sĩ cấp bậc bán thần như vậy. Chỉ là một đầu sinh linh hải vực, có thể nhấc lên bao nhiêu gợn sóng cơ chứ?

- Đúng vậy a. Hoàng Mi đạo hữu, ngươi đừng có phản ứng quá độ như vậy a.

Khóe miệng tên tu sĩ Hoàng Mi kia giật giật, hai hàng lông mày nhíu lại một chỗ.

Ánh mắt hắn so với tu sĩ bình thường còn lợi hại hơn nhiều. Khi thấy sóng biển kia không ngừng kéo tới gần, đột nhiên hắn thất thanh nói:

- Không tốt, trong này có cổ quái, tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu.

Những người khác đều có vẻ mặt không cho là đúng, cảm thấy tên tu sĩ Hoàng Mi này đã nói quá lên.

Có người thậm chí còn ngang nhiên cười nói:

- Hoàng Mi đạo hữu, ngươi gần đây liệu có phải chịu áp lực quá lớn. Sinh linh hải vực, bọn chúng vọt tới đây có thể chịu được một kích của tu sĩ thần đạo như chúng ta hay sao?

- Nói láo.

Tên tu sĩ Hoàng Mi kia cũng bắt đầu chửi ầm lên:

- Ai nói cho ngươi biết đây chẳng qua chỉ là một đầu sinh linh hải vực? Các ngươi mù lòa rồi sao? Không thấy bộ dáng của đầu sinh linh này sao? Không thấy trên lưng nó có rất nhiều phi chu sao? Không thấy được trên lưng nó còn có tu sĩ sao?

Nghe thấy tên tu sĩ Hoàng Mi này nói như vậy, lực chú ý của mọi người mới tập trung lại.

Đợi khi ánh mắt bọn họ có thể nhìn được rõ ràng, rốt cuộc bọn họ cũng bắt đầu sợ hãi.

Giống như, khi bọn họ phát hiện có chỗ không đúng, thập đại lão tổ của thập đại thánh địa đã hóa thành mười đạo lưu quang bắn lên, vụt về phía khu vực bọn họ.

Giang Trần không có ra tay, mà đứng trên lưng thần thú Huyền Vũ, bày mưu nghĩ kế, chỉ huy những cường giả còn lại trong thập đại thánh địa, chuẩn bị chiến đấu.

Trận đầu giao cho thập đại lão tổ của thập đại thánh địa đi.

Mà những người khác thì nên chuẩn bị phòng ngự cho tốt. Đến cửa ải, ai biết địch nhân rốt cuộc bố trí bao nhiêu binh lực cơ chứ?S

Mà đồng thời, Giang Trần cũng quan sát tất cả tình huống chung quanh cửa ra.

Cửa ra này quả nhiên có một trận pháp, chỉ là mấy người chủ trì trận pháp này lại không yên lòng, lực chú ý cũng không tập trung.

Điều này hiển nhiên đã cho Giang Trần có cơ hội đánh úp.

- Chư vị tiền bối, dựa theo mấy khu vực ta chỉ định, phát động công kích, trước tiên phá trận pháp, sau đó lại giết địch nhân.

Phá vỡ trận pháp, mọi người mới có thể thuận lợi chạy thoát. Giết người chỉ là ưu tiên thứ hai mà thôi.

Dưới tình huống thập đại lão tổ toàn lực đánh cuộc một lần. Bên ngoài trận pháp, thậm chí còn chưa kịp vận chuyển tới tình trạng cực hạn, đã bị ầm ầm nện ra một lỗ hổng.

Khi lỗ hổng vừa mới xuất hiện, những người kia mới giống như từ trong mộng tỉnh lại, nhao nhao ra tay, muốn chữa trị trận pháp.

Chỉ là lúc này thập đại lão tổ đã chiến đấu tới trạng thái đỉnh phong, cao trào, lúc này những tu sĩ canh giữ ở cửa vào như đám người này, có vẻ chuẩn bị chưa đu.r

Ở khu vực ra vào này xuất hiện một trận chiến huyết tinh.

Thập đại lão tổ rốt cuộc cũng là người được tôi luyện ở chiến trường ngoại vực, trong lúc chiến đấu, mười người bọn họ hô ứng lẫn nhau, sách lược chiến đấu vô cùng rõ ràng.

Trận pháp vừa bị phá vỡ, bọn họ lập tức tập trung hỏa lực đối phó với hai gã tu sĩ thần đạo trong đó.

Hai tên tu sĩ thần đạo này trước đó đều khinh địch. Bản thân bọn họ cũng không có chuẩn bị chiến đấu, cho nên bị thập đại lão tổ nhìn chằm chằm vào.

Một khi thập đại lão tổ vọt tới khu vực cửa vào, nhân thủ của thập đại thánh địa lập tức chiếm thế thượng phong. Mười tu sĩ thần đạo, riêng tính số lượng này cũng đã áp đảo đối phương.

Huống chi phương châm chiến đấu của bọn họ rất rõ ràng, vây công một phần nhỏ người, tranh thủ sớm tạo ra sát thương.

Mười đại tu sĩ thần đạo, tập trung lực lượng công kích hai người trong đó, loại chiến đấu này thoáng cái cục diện nghiêng về một bên.

Lúc này mấy tu sĩ thần đạo khác muốn đi lên hỗ trợ. Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện ra, bọn họ căn bản không giúp được gì.

Hai tên tu sĩ thần đạo bị nhìn chằm chằm vào thực lực quả thực không tồi, nhưng mà đối mặt với thập đại lão tổ vây công, thần thông của bọn họ còn chưa kịp thi triển quá nhiều đã lập tức bị bức tới góc chết.

Lúc này, dưới hải vực bỗng nhiên có một đạo bạch quang từ trong hải vực vọt lên. Một đạo cột nước giống như vòi rồng đem một gã tu sĩ thần đạo bên trong, trực tiếp cuốn vào trong cột nước cực lớn này.

Mà trên không trung bỗng nhiên truyền tới từng tiếng rít gào, một đạo hỏa diễm từ trên cao bắn xuống. Cự trảo trên hư không chộp xuống, trực tiếp bắt một gã tu sĩ thần đạo còn lại.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, pháp thân của tên tu sĩ thần đạo kia lập tức hóa thành một đám thịt vụn.

Đây tự nhiên là thần thú Huyền vũ và thần điểu Chu tước đồng loạt ra tay. Mục tiêu kh ỉa tay tự nhiên là cướp đoạt thần cách. Bất luận một tên tu sĩ thần đạo nào đều có thần cách của bản thân mình.

Trong loạn cục này, ai cũng không cam đoan được hai người này sẽ bị ai giết chết. Mà hai khỏa thần cách kia sẽ rơi vào trong tay ai.

Mà Giang Trần tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp bọn họ chưa hoàn thành một kích cuối cùng, trực tiếp phái ra thần thú Huyền Vũ và Chu Tước, một chiêu đánh tan hai tu sĩ thần đạo này.

Đối phương tổng cộng có sáu tên tu sĩ thần đạo, thoáng cái đột nhiên vẫn lạc hai một cách khó hiểu, chuyện này khiến cho trong lòng bọn họ vốn tràn ngập lực lượng, thoáng cái nhân số giảm mất hai người.

Bốn gã tu sĩ thần đạo còn lại tự nhiên là do tên tu sĩ Hoàng Mi kia cầm đầu.

Ba người khác lúc này cũng không dám hoài nghi sức phán đoán của tên tu sĩ Hoàng Mi kia nữa. Đều tội nghiệp nhìn qua Hoàng Mi, hy vọng biểu hiện của hắn ta tiếp tục phát huy, tìm được biện pháp.

Thế nhưng lần này tên tu sĩ Hoàng Mi kia cười lạnh nói:

- Ta đã sớm báo động qua, các ngươi ai cũng không coi lời của ta là đúng. Hiện tại trong lúc mấu chốt này, mọi người vẫn nên tự mình cầu phúc thì hơn.