Âm Ma nhất mạch cũng tốt, Ảnh Ma nhất mạch cũng tốt, nếu như muốn âm thầm làm loạn, lực phá hoại của một lão tổ sẽ vô cùng kinh người.
Nhất là Ảnh Ma nhất mạch, bọn chúng am hiểu ám sát, âm thầm đánh lén. Nếu để cho một nhân vật như vậy thoát khỏi phong ấn, tiềm phục ở cương vực nhân loại, đây quả thực là một cái đinh gim trong cương vực nhân loại, Giang Trần tuyệt đối sẽ không yên tâm. Loại nhân vật này phải trước khi hắn thoát khỏi phong ấn, tiêu diệt hắn.
Ngọc Diện thần ma vẻ mặt đắc ý, nhìn thấy Giang Trần càng phẫn nộ, hắn càng cảm thấy mình có thành tựu càng cao.
Lúc này sớm có người đi tới, đem một vài bức địa đồ, không ngừng đưa tới trước mặt Giang Trần.
- Thiếu chủ, đây là khu vực hoạt động trong vòng mấy tháng gần đây của Ngọc Diện thần ma này. Thuộc hạ phỏng đoán, khu vực hoạt động của hắn có lẽ đều cách xa địa phương phong ấn Tà Ảnh lão tổ. Theo sự cẩn thận của tiểu tử này, nhất định sẽ không để cho chúng ta giám sát và tiếp cận tới Tà Ảnh lão tổ. Cho nên dùng biện pháp bài trừ, đại khái có thể loại trừ rất nhiều khu vực. Còn nữa, căn cứ vào một ít dấu vết để lại, chúng ta từ đó điều tra ra, lại cộng thêm một ít manh mối từ hoạt động của đám Thứ Phong thần ma, chúng ta lại tập trung vào một đám khu vực khác.
- Cơ hồ tất cả tin tức tổng hợp lại một chỗ, chúng ta có thể đại khái xác định, địa phương phong ấn Tà Ảnh lão tổ có lẽ ở vùng phía nam của Thiên Long phái, ở phía bắc khu vực Cửu Dương Thiên Tông.
Nụ cười trên mặt Giang Trần dần dần nhiều lên.
Hắn mỉm cười nhìn ra Ngọc Diện thần ma:
- Ngươi rất thông minh, nhưng mà người thông minh cũng sẽ phạm sai lầm. Ngươi cảm thấy thế nào?
Ngọc Diện thần ma lúc này tim trong ngực đập thình thịch. Hắn vẫn cảm thấy mình đã đủ cảnh giác, một mực tránh đi địa phương Tà Ảnh lão tổ bị phong ấn, thậm chí lần lượt đem manh mối sai lầm lưu lại cho đối phương.
Nhưng lại tuyệt đối không thể tưởng tượng được, mình lần lượt lưu lại manh mối sai lầm cho đối phương, lại lưu lại lời nhắc nhở cho đối phương.
Lại nghe đối phương tập trung vào phiến khu vực này, quả thực đây chính là khu vực phong ấn Tà Ảnh lão tổ, tuy rằng khu vực này rất lớn.
Nhưng mà cương vực nhân loại hiện tại hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Giang Trần, đối phương tìm được Tà Ảnh lão tổ cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng mà tự nhiên Ngọc Diện thần ma sẽ không dễ dàng nhận thua, hắn cười ha hả nói:
- Giang Trần, đây ứng với câu nói cái gì cũng thử được trong lúc tuyệt vọng hay sao? Các ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy các ngươi đi tìm đi. Mò kim đáy biển, ngươi tùy tiện tìm kiếm chỉ là phí công mà thôi.
Giang Trần khoan thai cười cười:
- Vậy sao? Xem ra quả nhiên ngươi còn chưa hết hy vọng. Rất tốt. Mang hắn đi, ngày mai xuất phát, nói cho Cửu Dương Thiên Tông, để cho thế lực khu vực phía bắc của bọn họ toàn bộ rút lui.
Về phần Thiên Long phái, vốn không có quan hệ hòa hợp với Lưu Ly vương thành, sau này thế cục cương vực nhân loại đại biến, Thiên Long phái cũng dần dần suy sụp.
Đi địa bàn Thiên Long phái, Giang Trần thậm chí còn không có ý định thông báo một chút.
Dùng lý giải của Giang Trần đối với Thiên Long phái, nếu như Tà Ảnh lão tổ thoát khốn, lập căn cứ địa ở Thiên Long phái, người Thiên Long phái kia chưa hẳn sẽ không đầu nhập vào ma tộc.
Vẫn là Hạ Thiên Trạch làm phụ tá, Tứ đại chân linh làm tay chân.
Mang theo một đám đội ngũ tâm phúc đi thẳng tới biên cảnh hai nơi này.
Ngọc Diện thần ma kia trên Tinh Duyến phi chu, luôn cố gắng trấn định, nhưng mà ánh mắt sợ hãi, trong mắt còn tràn ngập vẻ bất an, những cảm xúc này khó có thể che dấu được.
Ánh mắt Giang Trần vô cùng sắc bén, giống như tùy thời có thể xuyên thủng hắn vậy.
Ánh mắt Ngọc Diện thần ma trốn tránh, không dám va chạm với Giang Trần. Ánh mắt Giang Trần giống như có thể nhìn thấu hắn, làm cho hắn cảm thấy mình hoàn toàn không có chỗ nào che dấu.
Trên mặt Giang Trần tràn ngập vẻ nghiền ngẫm.
- Ngọc Diện, ngươi chột dạ đúng không?
Giang Trần khoan thai cười cười.
Ngọc Diện thần ma hừ lạnh một tiếng, ra vẻ trấn định cười nói:
- Quả thực là chê cười. Ta chột dạ cái gì chứ? Ngươi tìm đường chế như vậy, trong lòng ta cao hứng vô cùng. Nói không chừng hiện tại lão tổ nhà ta đã tới Lưu Ly cung, giết phụ mẫu ngươi, gian thê nhi ngươi, nghe nói đạo lữ ngươi là đóa hoa số một trong Vạn Uyên đảo? Đúng rồi, nghe nói ngươi còn muội tử xinh đẹp như hoa. À, còn có một đồng môn nũng nịu cũng có ý với ngươi a.
Khóe miệng Giang Trần nở nụ cười nghiền ngẫm, Ngọc Diện thần ma này càng như vậy, chứng minh đối phương càng chột dạ, Giang Trần có một loại trực giác mãnh liệt, lần này hắn nhất định có thể tìm được tới Tà Ảnh lão tổ kia.
- Tiếp tục đi, thời gian không còn nhiều, ngươi cứ nói cho thoải mái cái miệng đi. Bổn thiếu chủ cho ngươi thoải mái một hồi trước.
Giang Trần khoan thai cười cười.
Ngọc Diện thần ma cười dữ tợn, đột nhiên hung ác lên tiếng:
- Giang Trần, ngươi nhớ kỹ cho ta. Tà Ảnh lão tổ nhất định sẽ không bỏ qua. Nhất định sẽ lặng lẽ giết tới tận Lưu Ly cung. Lấy đầu ngươi, hưởng dụng những nữ quyết nũng nịu của ngươi. Nghe nói mẫu thân ngươi bộ dáng vẫn còn thùy mị, còn có nữ nhi cũng vẫn còn trẻ, ngẫm lại, tổ tôn đời thứ ba nhà ngươi...
Phanh.
Một cái bạt tai qua đi.
Lần này ngay cả Hạ Thiên Trạch cũng không nhẫn nhịn được, vả vào miệng Ngọc DIện thần ma.
Hạ Thiên Trạch có chút oán hận nhìn qua Giang Trần, nói:
- Ngươi đối với tên này khách khí như vậy làm gì? Học ta đây, muốn đánh thì đánh, loại bao cát này đánh vào rất là thoải mái a.
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Đánh hắn như vậy là quá tiện nghi cho hắn rồi. Vạn nhất không may đánh chết thì làm sao bây giờ? Những cực hình chuẩn bị cho hắn chẳng phải hoàn toàn không dùng được hay sao?
Hạ Thiên Trạch khẽ giật mình, lập tức cười một tiếng quái dị:
- Nói cũng đúng a. Dù sao cũng đã đánh vài cái, cũng không thể đánh chết hắn, giữ lại cho hắn đôi mắt chó này, để hắn nhìn xem chúng ta thu thập Tà Ảnh lão nhân kia thế nào.
Ngọc Diện thần ma nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Trạch, nghe khẩu khí của hắn dường như rất quen thuộc Tà Ảnh lão tổ.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Nhìn tu vi ngươi cũng không kém, sao lại can tâm làm tay sai cho Giang Trần?
Ngọc Diện thần ma trừng mắt nhìn Hạ Thiên Trạch.
- Lão tử là đệ nhất sứ giả dưới trướng đại thần tôn, vâng di mệnh của đại thần tôn, phụ tá thiếu chủ đời sau của Lưu Ly cung. Tà Ảnh lão nhân và Lưu Ly cung ta cũng còn có một số nợ máu chưa được thanh toán.
Ngọc DIện thần ma cười ha hả:
- Thì ra là đám Lưu Ly cung ngu xuẩn thượng cổ. Lưu Ly cung các ngươi là ngụy quân tử, tử xưng là thế lực đệ nhất, cũng không phải bị lão tổ chúng ta diệt vài người sao?
- Hừ, lần này chúng ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lời cho hắn.
Hạ Thiên Trạch âm trầm nói.
Lúc này rốt cuộc cũng tới vùng phía nam Thiên Long phái, khu vực phía bắc Cửu Dương Thiên Tông. Cửu Dương Thiên Tông đã nhận được mệnh lệnh của Giang Trần, chuyển tất cả các nhân mã di chuyển ra khỏi khu vực phía bắc.
Chỉ có tông chủ và một đám trưởng lão là đứng ở trên đường chờ độ ngũ của Giang Trần.
Giang Trần nhìn thấy người Cửu Dương Thiên Tông, lại nói:
- Chư vị, nhiệm vụ lần này nguy hiểm rất lớn, liên quan tới lão tổ ma tộc. Các ngươi không nên tham dự. Có thể xuôi nam, chủ trì đại cục. Chớ để tu sĩ khác tới đây, tránh việc ngộ thương.
Tông chủ Cửu Dương Thiên Tông đã kết qua thiện duyên với Giang Trần.
Hắn cười hắc hắc nói:
- Giang Trần thiếu chủ, tại hạ vẫn vô cùng hướng tới cuộc chiến phong ma thượng cổ, chỉ là vẫn chưa bao giờ giao thủ với ma tộc. Hôm nay cũng muốn được kiến thức thêm một chút. Mong thiếu chủ ân chuẩn.
Giang Trần thấy vẻ mặt hắn đứng đắn, thành kính, cũng không có cự tuyệt mà nói:
- Chỉ một mình ngươi, những người khác tuyệt đối không thể lưu lại.
Không phải Giang Trần ý chí sắt đá, Tà Ảnh lão tổ kia với tư cách là tu sĩ Ảnh Ma nhất tộc, một khi để cho hắn tìm được người, hắn chỉ cần một giây là có thể lẫn vào trong đám người, làm cho ngươi thật giả khó phân.
Đây cũng là nguyên nhân Giang Trần tại sao phải bảo Cửu Dương Thiên Tông rút toàn bộ người ở phía bắc, hắn không muốn cho Tà Ảnh lão tổ bất kỳ cơ hội nào.