- Tử Xa trưởng lão.... Ồ, không đúng, Tử Xa lão tổ mới đúng a.
Trên mặt Giang Trần vẫn nở nụ cười, dù thế cục gian nan tới đâu, cũng không có khả năng làm cho trên mặt Giang Trần mất đi nụ cười vốn có.
Tử Xa Mân thở dài:
- Trần thiếu, ngươi cũng đừng xưng hô như vậy. Vị trí lão tổ này của ta cũng đều do ngươi làm ra. Hiện tại thế cục gian nan, lão phu đang nhớ tới Trần thiếu a. Tuyệt đối không thể tưởng tượng được Trần thiếu lại liên hệ với thánh địa lúc này. Từ biệt hơn mời năm, Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận của cương vực nhân loại cũng đã khởi động rồi chứ?
- Đại trận đã khởi động, nhưng mà ma kiếp cũng đã bộc phát. Tử Xa lão tổ, ngươi vẫn còn ở trước trận pháp truyền thức, chứng minh hiện tại Vĩnh Hằng thánh địa còn an toàn đúng không?
Tử Xa Mân cười khổ:
- Trước mắt thì quả thực là an toàn. Nhưng mà rốt cuộc có thể chống đỡ tới khi nào thì không thể nào xác định được.
Lập tức Tử Xa Mân đem thế cục trước mắt nói rõ một lần. Nhất là cảnh ngộ của Cửu U thánh địa kia càng nói rõ chi tiết một lần.
Sau khi Giang Trần nghe xong, sắc mặt đại biến.
Quả nhiên không ngoài ý liệu của hắn, đây là Mộc Ma nhất mạch ra tay.
- Trần thiếu, Ma tộc này thực sự đáng sợ như vậy sao? Mới qua bao nhiêu thời gian cơ chứ, ma tộc đã khống chế gần nửa địa bàn Vạn Uyên đảo.
- Ma tộc thực sự đáng sợ, bằng không thì cũng sẽ không nổi tiếng Chư thiên, làm cho Chư thiên thế giới nghe tên tuổi ma tộc cũng sợ hãi.
Giang Trần cũng không đánh giá thấp ma tộc, mà đánh giá ma tộc cực cao.
- Nhưng mà sự thực đã chứng minh, Ma tộc cũng không phải là không thể chiến thắng. Mười mấy năm qua, chúng ta đã trước sau giao chiến rất nhiều lần với ma tộc. Tiểu sát năm sáu lão tổ ma tộc, có thể nói thu hoạch rất lớn.
Tử Xa Mân nghe vậy cũng cảm thấy giật mình.
Lão tổ ma tộc đều là lão tổ thần đạo a. Diệt sát năm sáu người, đây chính là chiến tích cực kỳ kinh người. Nếu như đổi lại là Vạn Uyên đảo, một nửa lão tổ ma tộc trong số đó chưa hẳn đã có thể tiêu diệt được.
- Hiện tại đi gất rút tiếp viện Vạn Uyên đảo còn chưa tới lúc. Hơn nữa căn cứ theo suy tính của ta, cuộc chiến diệt ma, Vạn Uyên đảo tất sẽ là chủ chiến trường. Mà cương vực nhân loại là hậu phương của Vạn Uyên đảo trong trận chiến này. Theo ta thấy, thập đại thánh địa rất khó giữ vững vị trí. Các ngươi nên chuẩn bị tốt tâm lý tùy thời rút lui. Đương nhiên chủ lực thập đại thánh địa ở chiến trường vực ngoại bị kiềm chế, theo ta thấy, trước mắt ma tộc cũng không đi công kích chiến trường vực ngoại. Bọn họ cũng không hy vọng cường địch bên ngoài xâm lấn Thần Uyên đại lục. Không muốn cường đạo bên ngoài tới phân chén canh với bọn họ.
Đối với tâm lý của ma tộc, Giang Trần vẫn nắm chắc tương đối chính xác.
- Lùi lại?
Tử Xa Mân mờ mịt.
- Vạn Uyên đảo to lớn như vậy, có thể lui tới nơi nào cơ chứ?
Giang Trần khoan thai cười nói:
- Thập đại thánh địa từ nơi nào tới? Tự nhiên phải rút về nơi đó. Có lẽ sứ mạng của thập đại thánh địa đã gần như hoàn thành.
- Trở lại cương vực nhân loại?
Tử Xa Mân rung động:
- Cương vực nhân loại linh lực thiếu thốn, có thể dung nạp được thập đại thánh địa hay sao?
Giang Trần cười ha hả:
- Cương vực nhân loại hiện tại đã sớm không còn là cương vực nhân loại trước đó. Chuyện linh lực thiếu thốn đã sớm bị giải quyết. Hiện tại chuyện linh mạch ở cương vực nhân loại, đã khôi phục tới cảnh tượng như thượng cổ. Đồng thời còn từng bước khôi phục vẻ lộng lẫy thượng cổ. Tử Xa lão tổ không thể dùng ánh mắt lúc trước nhìn vào vấn đề a.
Trên mặt Tử Xa Mân hiện lên vẻ mừng rỡ như điên:
- Đúng không? Đây chính là tin tức rất tốt a.
Giang Trần nghiêm túc nói:
- Tự nhiên không sai. Cương vực nhân loại nhất định là họa lớn trong lòng ma tộc. Bọn chúng công kích Vạn Uyên đảo, đơn giản là muốn dùng bàn đạp là Vạn Uyên đảo công kích cương vực nhân loại. Cho nên chiến trường ở Vạn Uyên đảo, ta sẽ không buông tha.
- Ngươi hãy nghe ta nói, Cửu U thánh địa kia hơn phân nửa gặp phải Mộc Ma cổ trùng của Mộc Ma nhất mạch. Phải đề phòng công kích của Mộc Ma nhất mạch này. Phải phục dụng đan dược ta điều chế. Hoặc là có Sơ Dương chi hỏa, Long tiên chi thủy khắc chế thì mới có hiệu quả.
- Mộc Ma nhất mạch?
Tử Xa Mân có chút mờ mịt, hiển nhiên hắn không quá hiểu rõ về ma tộc.
- Sơ Dương chỉ hỏa, Long Tiên chi thủy, Vĩnh Hằng thánh địa cũng không có hai vật này a. Nói tới Sơ Dương chi hỏa, dường như Húc Nhật thần quốc kia rất thừa thãi Sơ Dương chi hỏa này a.
Tử Xa Mân bỗng nhiên nói.
- Vậy nhanh chóng liên hệ với Húc Nhật thánh địa, phải giữ vững nơi sản sinh Sơ Dương chi hỏa này, tụ tập Sơ Dương chi hỏa, đối phó với Mộc Ma nhất mạch. Có Sơ Dương chi hỏa, đối phó với Mộc Ma nhất mạch nhất định sẽ dễ dàng như trở bàn tay.
Giang Trần tiếp tục dặn dò:
- Ta đây sẽ luyện chế nhiều đan dược chút, tìm dược thời cơ nhất định sẽ mang tới nơi.
- Yên tâm, thời cơ phù hợp ta nhất định sẽ tới. Nếu như ta xuất chiến nhất định phải làm trọng thương ma tộc, làm tổn thương tới căn bản của bọn chúng. Tử Xa trưởng lão, ngươi lại kiên nhẫn nghe ta nói một ít đặc điểm của mười mạch ma tộc.
Hiện tại rất nhiều thế lực trong Vạn Uyên đảo đối với ma tộc không biết gì cả, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mỗi khi giao chiến bọn họ lại thất bại.
Ma tộc cũng không đáng sợ, chỉ sợ sự thần bí, quỷ dị của bọn chúng mà thôi.
Nếu như nhân tộc có thể hiểu rõ toàn bộ về ma tộc, tìm được phương pháp đối phó, cho dù là ở thế hạ phong, nhưng mà bằng vào nhân tố thiên thời địa lợi nhân hòa, hoàn toàn có thể liều mạng với ma tộc.
Mà Giang Trần không thể nghi ngờ là người hiểu rõ nhất về ma tộc.
Tử Xa Mân vô cùng kiên nhân nghe Giang Trần giảng giải mười mạch ma tộc. Mỗi khi nghe được đặc điểm của một mạch, Tử Xa Mân đều cảm thấy lạnh lẽo từng đợt.
Mười mạch ma tộc này không nói được mạch nào là dễ đối phó cả. Cũng may Giang Trần thần thông quảng đại cho nên mới có thể đùa bỡn ma tộc trong lòng bàn tay.
Chỉ sợ cũng chỉ có Giang Trần mới có thể trong lúc chống lại ma tộc chiếm thế thượng phong.