Độc Tôn Tam Giới

Chương 3447: Trùng kiến tam đảo



Kể từ đó, hiện trường trừ có hai ba người sau khi do dự không có gia nhập ra. Sáu gã tu sĩ thần đạo còn lại nhao nhao đáp ứng đi theo An Già Diệp.

Trong Vô tận lao ngục, An Già Diệp đều được mọi người tán thành. Dù sao hắn ở trong Vô Tận lao ngục nhiều năm như vậy, thủy chung không chịu thỏa hiệp với Quang Độ lão nhân, một thân ngông nghênh cũng khiến cho không ít tu sĩ bội phục.

Hiện tại người sáng suốt cũng nhìn ra được, ma tộc liên tiếp xuất hiện ở Vạn Uyên đảo, thời gian thái bình của cả Thần Uyên đại lục cơ hồ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Loạn thế vừa tới, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, dưới đại thế thôi động. Tất cả mọi người rất khó đếm xỉa tới.

Dưới loại tình huống này sớm chuẩn bị một con đường cho mình chưa hẳn là không tốt. Ít nhất đi theo An Già Diệp, trong lòng mọi người cũng yên tâm hơn.

Những tu sĩ như bọn họ lúc trước không có đầu nhập vào Quang Độ lão nhân, đó là vì bọn họ không muốn làm chó cho Quang Độ lão nhân, ra sức vì Quang Độ lão nhân kia.

Cuối cùng ở sâu trong lòng bọn họ vẫn có một phần tự tôn và cốt khí của bản thân.

Mà An Già Diệp là người cùng đường với bọn họ, hiện tại kết thành minh hữu, lấy An Già Diệp làm trung tâm, coi như là đồng tâm hiệp lực, so với việc đầu nhập vào Quang Độ lão nhân là hai chuyện khác nhau.

Bọn họ rất rõ ràng, loạn thế đã tới, đơn thương độc mã nhất định sẽ không có kết quả gì.

Ma tộc trắng trợn xâm lấn, nhất định sẽ không để cho bọn họ tiêu dao khoái hoạt. Hoặc là diệt trừ bọn họ, hoặc là thu làm đầy tớ.

Bọn họ không muốn làm tay sai cho Quang Độ lão nhân, tự nhiên cũng không chịu làm khôi lỗi cho ma tộc.

cho nên kết minh với An Già Diệp, trên thực tế cũng là một loại phương thức tự bảo vệ mình.

- Già Diệp đạo huynh, hiện tại chúng ta đã đồng tâm hiệp lực, có phải nên tuyên chiến với ma tộc hay không?

Một gã tu sĩ không có lông mày trầm giọng hỏi.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía An Già Diệp, nghe hắn sắp xếp.

An Già Diệp lạnh nhạt lắc đầu:

- Dùng lực chúng ta tuyên chiến với ma tộc là hành động không có lý trí. Tuy rằng nói chúng ta liên thủ, muốn đánh lén một ít lão tổ thần đạo ma tộc cũng còn có chút hy vọng. Nhưng mà ma tộc xưa nay quỷ dị, thủ đoạn âm độc, lão phu cũng không có nắm chắc có thể cam đoan mười phần đánh lén ma tộc thành công.

- Như vậy xem ra, tuy rằng chúng ta nhiều người, thế nhưng đối với việc chống lại ma tộc vẫn bó tay hay sao?

- Vậy cũng chưa chắc. Trước khi chúng ta tuyên chiến với ma tộc, ta muốn dẫn mọi người đi gặp một người.

An Già Diệp ung dung cười nói.

- Ai?

- Giang Trần.

Ngữ khí của An Già Diệp vô cùng kiên định khi nói ra hai chữ này.

Giang Trần?

Tất cả mọi người nao nao, một lát sau mới có người dùng ngữ khí phức tạp nói:

- Đó chính là vị thiếu chủ tiễu sát Quang Độ lão nhân, là thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa đúng không?

- Đúng vậy, cả đời này lão phu nhìn qua vô số người, kẻ này theo ánh mắt của lão phu thấy, sợ rằng không chỉ Vạn Uyên đảo, mà còn là dị số của cả Thần Uyên đại lục. Có lẽ tương lai chiến đấu với ma tộc, hạch tâm ở trên người tiểu tử này. Chúng ta đi cương vực nhân loại trước, xem hắn đối với việc ma kiếp bộc phát có cao kiến gì không.

- Nói cho cùng hắn chỉ là người trẻ tuổi a. Tiễu sát Quang Độ lão nhân, cũng có nhiều cố gắng, cũng không thoát khỏi chuyện may mắn, nhiều nhân tố khác nữa. Cũng không phải là một mình kẻ này hoàn thành. Huống hồ hắn còn trẻ tuổi như vậy, đối với ma tộc có bao nhiêu hiểu rõ cơ chứ?

Có người đối với Giang Trần còn không quá tin tưởng.

An Già Diệp cười ha hả:

- Ngươi nói như vậy chứng minh ngươi còn chưa đủ hiểu về người này. Kẻ này chính là thần linh chuyển thế, lý giải của hắn về ma tộc có thể nói là viễn siêu bất luận một người nào trong Thần Uyên đại lục. Lấy Quang Độ lão nhân làm ví dụ, lúc trước người có thể hiểu rõ thân phận của hắn ta cũng chỉ có Giang Trần. Nếu như các ngươi từng nhìn quá trình phát triển của kẻ này, nhất định sẽ hiểu rõ tất cả.

Nghe An Già Diệp nói như vậy, một người trong đố thở dài:

- Ta biết rõ đạo huynh rất ít tin phục người khác. Ngươi đã tôn sùng Giang Trần như vậy, kẻ này nhất định có chỗ hơn người. Chúng ta cũng cùng đi xem vậy.

- Đúng vậy, chỉ là muốn đi nhìn sắc mặt thập đại thánh địa, chúng ta cũng không quá cam tâm tình nguyện a.

An Già Diệp cười nói:

- Các ngươi nhận được tin tức từ bao giờ rồi? Giang Trần này từ mười mấy năm trước đã rời khỏi Vĩnh Hằng thánh địa, trở lại cương vực nhân loại. Cương vực nhân loại kia mới là nơi Giang Trần xuất thân.

- Ồ? Trở lại cương vực nhân loại? Địa phương chim cũng không buồn ỉa kia thì có gì tốt để trở lại chứ? Chẳng lẽ hắn không biết hoàn cảnh tu luyện ở Vạn Uyên đảo tốt gấp mười lần cương vực nhân loại hay sao?

An Già Diệp nhún nhún vai nói:

- Ngươi lại không biết rồi, cương vực nhân loại có một đại trận, tên là Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận. Là trận pháp mấu chốt đối phó với ma tộc. Hắn trở lại cương vực nhân loại để trọng tổ trận pháp này. Hiện tại ma kiếp bộc phát, đại quân ma tộc lại không có tiến vào cương vực nhân loại, mà liên tục chiến đấu ở trong Vạn Uyên đảo. Như vậy xem ra, Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận của cương vực nhân loại đã được khởi động thành công a.

- Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận? Rất lợi hại sao?

- Đây chính là một đại trận thượng cổ, năm đó cơ hồ là một siêu cấp trận pháp muốn một mẻ hốt gọn ma tộc. Nếu không phải ma tộc giảo hoạt, trận pháp này nhất định sẽ trấn áp đám ma tộc thượng cổ. Công năng của trận pháp này không ngừng có trấn áp mà còn có phòng ngự. Một khi trùng kích tựa như một lạch trời không thể nào vượt qua. Đem ma tộc kia ngăn lại bên ngoài cương vực nhân loại.

Ngữ khí của An Già Diệp vô cùng mơ màng nói.

- Đi, xuất phát, xuất phát thôi.

- Ta cũng muốn nhìn xem cương vực nhân loại kia có thể bồi dưỡng được một thiên tài thế nào?

...

Liên tục vài ngày, Giang Trần đều ở Hồi Xuân đảo vực trợ giúp Hồi Xuân đảo vực và Tam Tài đảo vực trùng kiến, hiện tại thế lực hai nhà này đã không còn bao nhiêu cảm xúc đối địch nữa.

Công tác trùng kiến đem trọng tâm đặt tại Đông Duyên đảo..

Năng lực phòng ngự của hai đại đảo vực này so với Đông Duyên đảo rõ ràng chênh lệch một mảng lớn. mà Đông Duyên đảo là do đại sư trận pháp thượng cổ Bùi TInh kiến tạo, trải qua Giang Trần không ngừng tu sửa, đã không những khôi phục vẻ lộng lẫy thượng cổ, mà uy lực cũng ngày một tăng lên.

Không thể nghi ngờ, địa vị chiến lược trong tương lai của Đông Duyên đảo sẽ vô cùng quan trọng, thậm chí là tới mức không thể nhường một tấc đất.

Cho nên phòng ngự của Đông DUyên đảo không ngừng khôi phục, đồng thời còn phải không ngừng đề cao.

Nếu như có thể triệt để khôi phục cấp bậc phòng ngự thời kỳ thượng cổ, đây tuyệt đối là địa phương an toàn. Dù là mấy lão tổ ma tộc tới cũng chưa chắc có thể công phá phòng ngự của trận pháp chung quanh Đông Duyên đảo.

Lúc trước Đông Duyên đảo trong tay Hồi Xuân đảo vực cũng không có phát huy ra uy lực mười phần, độ mạnh yếu khai phá ra không đủ.

Nhưng mà theo lĩnh ngộ về truyền thừa trận pháp của đại sư Bùi TInh ngày càng sâu, sau khi thông hiểu đạo lý, toàn cục của trận pháp Đông Duyên đảo này trong lòng Giang Trần ngày càng rõ ràng thêm.

Từ đó, uy năng trận pháp chung quanh Đông Duyên đảo này tự nhiên sẽ không ngừng giống như nước lên thì thuyền lên.

Ước chừng sau ba tháng sau, công tác trùng kiến cũng chấm dứt. Ở giữa hai đại đảo vực cũng tu kiến hai thông đạo bí mật tạm thời.

Thông đạo này mượn nhờ ảo diệu của trận pháp không gian, gần như truyền tống trận, chỉ là thông đạo bí mật này chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi.

Một khi sử dụng xong, sẽ triệt để biến mất, mặc kệ có bao nhiêu đại thần thông đều không thể trọng tổ.

Chuyện này cũng cam đoan vạn nhất hai đại đảo vực đối mặt với ma tộc tấn công, khi không có cách nào ngăn cản cũng có thể nhanh chóng tiến vào Đông Duyên đảo.

Không thể không nói, Giang Trần cân nhắc vô cùng chu đáo.