Tiến vào đợt thứ hai, những thế lực có thể thắng, không ai là đèn cạn dầu. Trong ba thế lực kia, chí ít có hai không chênh lệch với Kim Phù tông.
Còn có một, ước chừng không sai biệt lắm với Kim Phù tông.
Kết quả rất nhanh đã được rút ra, đối thủ bên Sát Tinh tông xem như là tồn tại yếu kém nhất trong ba đối thủ, coi như bên Sát Tinh tông tương đối may mắn.
- ha ha, Hàn tông chủ, hắc mã Sát Tinh tông các ngươi tới đây cũng đã đủ rồi, Thiên Chiến tông chúng ta đều là nhân sĩ dũng mãnh thân trải qua trăm ngàn trận chiến. Trên lôi đài sẽ không phân biệt nặng nhẹ. Vạn nhất xảy tay, chẳng phải sẽ tổn thương hòa khí sao?
Bên Thiên Chiến tông, đã bắt đầu uy hiếp đối thủ là Sát TInh tông.
- Hàn tông chủ, đừng giả bộ hồ đồ. Ta đang hảo tâm khuyên ngươi nhận thua. Bằng không một khi chiến đấu khai màn, ai cũng không thể bảo vệ được các ngươi bình an.
Hàn Sảng cười nhạt một tiếng:
- Vậy chẳng lẽ ai có thể bảo vệ được các ngươi bình an hay sao?
- Có phải ngươi lúc nào cũng không tự tin vào mình, trên lôi đài đều muốn uy hiếp đối thủ một chút hay không? Nhưng mà những lời này của ngươi dường như phương diện giả vờ ngưu bức, so với Kim Phù trưởng lão kia cao minh hơn chút. Nhưng mà ngươi xác định tu vi của ngươi mạnh hơn hắn chứ?
Mặc kệ đối phương cố làm ra vẻ như thế nào, Giang Trần căn bản không để cho mình bị đẩy lòng vòng.