- Trần nhi là thân sinh cốt nhục của ta, là huyết mạch mẫu thân nó lưu lại cho ta. Ngươi nói ta vì sao trút nhiều tâm huyết cho nó như vậy sao? Thừa kế nghiệp cha, thiên kinh địa nghĩa. Kính Hoa, ngươi thua, ta không muốn nhìn ngươi làm trò hề, ngươi tự mình động thủ đi.
Kính Hoa Thần Vương giống như là nữ nhân điên, ngây ra như phỗng, khi thì khóc, khi thì cười, khi thì thì thào chỉ vào Thái Uyên Thiên Đế:
- lão cẩu, ta hận ngươi, ta hận ngươi. ngươi đã không thể cho ta tất cả, vì sao lúc trước lại bồi dưỡng ta? Muốn ta sinh ra dã tâm, vì sao?
Thái Uyên Thiên Đế nhẹ nhàng thở dài, Kính Hoa này không còn là Kính Hoa mà hắn biết nữa.
- Kính Hoa, đúng như cái tên của ngươi. Dã tâm của ngươi bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, đây là số mệnh của ngươi.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Tự mình ngươi động thủ, như vậy mới càng thêm có thể diện một chút a.
Kính Hoa cười rộ lên:
- Ta tự mình động thủ? Tự mình sao? Cho dù ta tự mình động thủ, ta cũng không thể khiến cho phụ tử các ngươi thống khoái.
- Trần nhi, làm tốt lắm. Con rất xuất sắc, đã vượt qua vi phụ rồi. Lực lượng truyền thừa không có gì khiến cho vi phụ vui mừng hơn.
Thái Uyên Thiên Đế cười ha hả đi tới.
Lúc này Giang Trần mới có thời gian nhàn hạ đánh giá phụ thân. Đây chính là nam nhân sáng tạo kỳ tích, thay đổi vận mệnh cho hắn.
Người không già đi, hơn mười vạn năm dày vò và trấn áp, trên mặt người, trong trái tim người lưu lại dấu vết thật sâu.