Độc Tôn Tam Giới

Chương 665: Ngoài ý muốn nảy sinh 1



Hắn rất muốn cứu Long Cư Tuyết, nhưng mà hắn cũng biết, chờ mình giết đến, một đao kia của Giang Trần đã sớm trảm xuống rồi.

Cho nên, hắn chỉ có thể trước mở miệng uy hiếp.

Thế nhưng mà, khi thân thể của hắn vừa tiếp cận lôi đài...

Bỗng nhiên bên tai khẽ động, trước mặt vậy mà có một đạo lực lượng lăng không phóng tới, khí thế mạnh, làm cho toàn thân Truy Dương lão quái xiết chặt, lập tức sinh ra một cảm giác nguy cơ sống còn.

Xùy…

Lực lượng trước mặt kia, lại là một quả thông nho nhỏ.

Một quả thông nho nhỏ này, không biết từ chỗ nào phóng tới, vậy mà trực tiếp vọt tới Truy Dương lão quái.

Truy Dương lão quái trong lúc nguy cấp, dồn lực lượng toàn thân, rút ra chiến đao ngăn đỡ.

Lực va đập cường đại, trực tiếp đụng gãy chiến đao của Truy Dương lão quái, thân hình của Truy Dương lão quái như bị dòng nước xiết xông lên, hoàn toàn không cách nào điều khiển, bay ngược mà ra.

Đường đường Nguyên Cảnh Tôn Giả, lại bị một quả thông đâm chiến đao gãy đoạn, thân thể bay ngược.

Thân thể miễn cưỡng nhéo một cái, hai chân rơi xuống đất, nhưng lại vụt vụt vụt lùi hơn mười bước, mới miễn cưỡng đứng vững. Yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Một màn này, làm cho toàn trường xôn xao. Mấy Nguyên Cảnh Tôn Giả khác, đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi kia, ngây ra như phỗng.

Tại sao có thể như vậy?

Truy Dương lão quái này chơi trò gì? Tứ đại Nguyên cảnh, thực lực của Truy Dương lão quái vững vàng chiếm vị trí đầu não. Dùng thực lực của hắn, ba lão tổ khác còn không kịp phản ứng, hắn cũng đã vọt tới lôi đài.

Thế nhưng mà, bỗng nhiên tầm đó, hắn làm sao lại bay ngược rồi hả?

Mà ở trên lôi đài, tuy Giang Trần thấy Truy Dương lão quái nhào lên, sau đó bay ngược xuống.

Nhưng mà, đạo tâm của hắn lại yên tĩnh như giếng nước, không có nửa điểm gợn sóng. Một đao đánh xuống, hàn quang lóe lên, sinh sinh chém Long Cư Tuyết thành hai nửa

Mỹ nhân rắn rết này, đến chết còn chưa kịp nhắm mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, khủng hoảng, tuyệt vọng…

Phanh…

Thân hình của Long Cư Tuyết phân thành hai nửa, tuyệt vọng té trên mặt đất.

- Tuyết Nhi…

Thủy Nguyệt Đại Sư mắt thấy hết thảy, ruột gan đứt từng khúc, cả người thiếu chút nữa ngất đi.

Cứ như vậy đã xong? Tiên Thiên thân thể, tuyệt đỉnh thiên tài, bị một đao chém thành hai khúc?

Đừng nói Thủy Nguyệt Đại Sư, tất cả mọi người ở đây, cũng có một loại cảm giác không chân thực.

Long Cư Tuyết ở Thiên Linh cảnh cường thế lâu như vậy, ngay cả đệ nhất thiên tài nguyên lai, cũng ở dưới nữ uy của nàng, không thể không lui thứ hai.

Mà Tiên Thiên thân thể, càng là thiên phú ngàn năm khó được của liên minh 16 nước, cứ như vậy bị một đao bổ hai? Hơn nữa người bổ nàng, cũng là một Võ Giả đến từ thế tục?

Đây hết thảy, thoạt nhìn không chân thật như vậy, nhưng hiện trường máu chảy đầm đìa kia, lại nhắc nhở mỗi người, hết thảy đều là chân thật.

Truy Dương lão quái ngửa mặt lên trời thét dài, lửa giận ngút trời:

- Giang Trần, Giang Trần, lão phu thề giết ngươi.

Theo Long Cư Tuyết ngã xuống, những cao tầng kia của Tử Dương Tông, cơ hồ là tập thể bạo lên. Bọn hắn trơ mắt chứng kiến thiên tài tuyệt đỉnh của Tử Dương Tông, cứ như vậy bị người bổ hai!

Nhất là Thủy Nguyệt Đại Sư, lung lay sắp đổ, cơ hồ ngã xuống đất ngất đi.

Vì Long Cư Tuyết, những năm này nàng dốc hết tâm huyết, cơ hồ tất cả tâm tư, đều ở trên bồi dưỡng Long Cư Tuyết, mục đích đúng là muốn Long Cư Tuyết bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành thiên tài xưa nay chưa từng có.

Thủy Nguyệt Đại Sư ở trên người Long Cư Tuyết, ký thác tâm huyết suốt đời của nàng, ký thác lý tưởng cùng khát vọng mà lúc tuổi trẻ nàng không thể thực hiện.

Nàng hi vọng, Long Cư Tuyết ở trước hai mươi lăm tuổi, thành công tiến vào Nguyên cảnh, trở thành đệ nhất nhân của liên minh 16 nước, danh chấn thiên hạ.

Không thể không nói, trước kia mỗi một bước, từng chi tiết, đều theo chiều hướng nàng tưởng tượng phát triển.

Nhưng mà…

Một đao kia của Giang Trần, phá hủy tưởng tượng của Thủy Nguyệt Đại Sư, phá hủy tất cả ước mơ không thực tế của nàng, lưu cho nàng, chỉ là thân thể bị chém thành hai khúc của Long Cư Tuyết, tràng diện máu chảy đầm đìa kia, vĩnh viễn định dạng trong trí nhớ của nàng.

Mà tất cả mộng đẹp của nàng, giờ khắc này toàn bộ tan vỡ.

Vì mộng đẹp này, nàng cố gắng qua, điên cuồng qua, thậm chí điên cuồng đến không còn nhân tính, Tứ đệ tử Hà Yến, tàn phế, tam đệ tử Hải Thiên, chết; nhị đệ tử Sở Tinh Hán, sống chết không rõ; đại đệ tử Tằng Sư, càng là trực tiếp mưu phản tông môn.

Đây hết thảy, chính là vì Long Cư Tuyết.

Lúc này, trong nội tâm Thủy Nguyệt Đại Sư hiện lên một tia hối hận.

Mà sau khi Truy Dương lão quái đứng vững, trong mắt cũng lộ ra vẻ cảnh giác, quát:

- Cao nhân phương nào ra tay, có thể đi ra gặp mặt không?

Giang Trần chém giết Long Cư Tuyết xong, trong nội tâm cũng vô tạp niệm, cảnh giác, đề phòng, để tránh Truy Dương lão quái chó cùng rứt giậu, không biết xấu hổ đến công kích mình.

Chỉ là, tựa hồ Truy Dương lão quái kia kiêng kị cái gì, nhìn lôi đài hỉ mũi trừng mắt, lại thủy chung không dám vượt qua nửa bước.

Hiển nhiên, vừa rồi một quả thông đánh lui hắn, thật sự quá kinh khủng, để cho hắn kinh hồn táng đảm. Một quả thông có uy lực như vậy, người xuất thủ kia, muốn giết Truy Dương lão quái hắn, tuyệt đối dễ như trở bàn tay!

- Giang Trần, bên lão phu.

Lúc này Thiên Diệp lão tổ mới kịp phản ứng.

Nói đùa gì vậy, lôi đài luận võ, đánh chết đối thủ, thiên kinh địa nghĩa a.

Lúc nào cường giả tông môn có thể ra tay can thiệp lôi đài chiến? Khơi dòng không tốt như vậy vừa ra, về sau trật tự của bốn đại tông môn còn duy trì thế nào?

Truy Dương lão quái này, không khỏi quá bá đạo đi.

Cũng may, vừa rồi ma xui quỷ khiến, cũng không biết chuyện như thế nào, lúc Truy Dương lão quái tiếp cận lôi đài, lại bị lực lượng vô hình đánh lui, còn bị thương.

Hiện tại Thiên Diệp lão tổ quản không sự tình của Truy Dương lão quái, hắn chỉ biết, Bảo Thụ Tông nhặt được bảo rồi. Hơn nữa là thiên cổ chí bảo.

Thiên tài bảo bối này, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Cái này chính là bước ngoặt để Bảo Thụ Tông đi về hướng huy hoàng.

Ngay cả Tiên Thiên thân thể cũng có thể chém giết, loại thiên tài này còn cần cân nhắc sao?

Ngay cả Cửu Sư lão quái cũng có chút ghen ghét. Bất quá, hắn vẫn là rất cao hứng. Bởi vì Tử Dương Tông không ai bì nổi, ở trong bốn đại tông môn lũng đoạn địa vị, rốt cục bị phá giải.

Thiên tài cường đại, rốt cục không chỉ Tử Dương Tông mới có.

- Thiên Diệp đạo huynh, chúc mừng.

Ngữ khí của Băng Lam Tôn Giả hơi có chút đau xót, bất quá vẫn không mất phong độ hướng Thiên Diệp lão tổ chúc mừng.

Nhặt được thiên tài như vậy, Bảo Thụ Tông thật sự là bị bánh ngọt từ trên trời rơi xuống đập trúng.

Thang Hồng cũng kêu lên:

- Lão Đại, xuống nhanh, đến bên người lão tổ. Miễn cho có ít người thua không nổi, phát động công kích với ngươi.

Trên thực tế, những cao tầng Tử Dương Tông kia, thật đúng là có xu thế như vậy.