Bỗng nhiên Giang Trần đứng lên, trong ánh mắt lộ ra sát cơ nồng đậm:
- Dược Sư Điện, vậy mà động thủ với ngươi? Tống Thiên Tinh, lúc nào lá gan lớn như vậy?
- Không phải Tống Thiên Tinh.
Tiết Đồng cười khổ.
- Dược Sư Điện đã thay hình đổi dạng, Tống Thiên Tinh, Ứng Vô Ưu, còn có Giang quản gia, đều không có ở đó. Nhìn về phía trên, tựa như một đám người lạ hoắc, nắm giữ lấy Dược Sư Điện vậy.
- Cái gì?
Giang Trần nghe vậy, liền ngây ngẩn cả người.
Dược Sư Điện là chiêu bài của Đông Phương Vương Quốc, đang êm đẹp như thế nào đổi chủ?
- Đi, đi xem một chút.
Giang Trần không phải người thích thêu dệt chuyện, nhưng cũng không phải người sợ phiền phức. Nhất là đối phương không hỏi xanh đỏ trắng đen liền ra tay với Tiết Đồng, người động thủ hạ của hắn, vậy thì không khác gì ra tay với Giang Trần hắn.
Coi như là Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh nguyên lai, cũng không được.
Chớ nói chi là Dược Sư Điện đổi chủ.
Nói sau, Dược Sư Điện đang êm đẹp, làm sao lại đổi chủ? Trong này khẳng định có chuyện ẩn. Bọn người Tống Thiên Tinh, Giang Trần không quá quan tâm.
Nhưng mà Giang Chính từng là Quản gia của Giang Trần hắn, là tâm phúc của hắn, nếu như vô duyên vô cớ bị người giết, Giang Trần tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến.
Trong lúc nói chuyện, Câu Ngọc cũng từ trong vương cung trở lại.
- Thiếu chủ.
Trên mặt Câu Ngọc có chút muốn nói lại thôi.
- Làm sao vậy?
Giang Trần khẽ chau mày, nhìn biểu lộ của Câu Ngọc, hiển nhiên là có gì khó nói.
- Ta vừa về Vương Cung, gặp Chỉ Nhược, còn gặp quốc quân Đông Phương Lân.
- Như thế nào?
Trong mắt Câu Ngọc, ẩn ẩn cũng có lửa giận thiêu đốt:
- Nửa năm này, Đông Phương Vương Quốc đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đông Phương lão tổ xuất quan, lại bị cường giả không biết đánh gục ở vương đô. Mà Dược Sư Điện, ở mấy tháng trước, cũng bị một cỗ thế lực không biết tiếp nhận. Người tiếp nhận xưng, Tống Thiên Tinh cùng tất cả cao tầng Dược Sư Điện, dùng một cái giá trên trời bán Dược Sư Điện cho bọn hắn. Từ đó về sau, Dược Sư Điện do bọn hắn tiếp nhận.
- Lão tổ của Đông Phương nhất tộc bị giết?
Giang Trần nghe vậy, cũng cả kinh.
Câu Ngọc ngược lại không có cảm tình gì với lão tổ Đông Phương nhất tộc này, lúc trước Long gia phản loạn, lão tổ kia bế quan không ra, có trời mới biết hắn là bế quan hay tránh họa. Dùng Câu Ngọc suy đoán, hơn phân nửa là sợ Tử Dương Tông sau lưng Long Cư Tuyết, cho nên dùng bế quan làm cớ, tránh họa không ra.
Hôm nay, lão tổ kia bị chém giết, nàng cũng không có gì thương cảm.
Chỉ là, dám ở Đông Phương Vương Quốc tru sát lão tổ Đông Phương nhất tộc, cái đối đầu này không khỏi quá kiêu ngạo a. Hơn nữa còn cướp đi Dược Sư Điện.
Giang Trần liếc nhìn Câu Ngọc, thấy nàng tựa hồ còn không có nói hết.
- Còn có tin tức gì, nói hết ra đi.
Câu Ngọc than nhẹ, nhìn Giang Trần:
- Tin tức này, vương thất cũng vừa lấy được không lâu... Tại Giang Hãn Lĩnh, Giang gia các ngươi, trong vòng một đêm...
- Như thế nào?
Trong nội tâm Giang Trần trầm xuống, mặc dù hắn không có cảm tình gì với Giang gia, nhưng không có nghĩa là hắn cho phép Giang gia bị người tùy ý vuốt ve.
- Trong vòng một đêm, Giang gia bị san thành bình địa, thành phế tích.
- Cái gì?
Trên mặt Giang Trần, lập tức nổi lên một tầng sương lạnh.
- Người đâu? Đều chết hết sao?
- Cơ hồ đều chết hết, nhưng có một đám người hạch tâm Giang gia, lại không thấy thi thể. Nhưng người Giang gia bình thường, kể cả hạ nhân, toàn bộ táng thân trong phế tích.
- Tạm thời không có bất cứ tin tức xác thật gì, tin tức Giang gia bị diệt, đến nay còn phong tỏa. Chỉ là, từ hiện trường truyền đến tình báo, tựa hồ người diệt môn đang tìm kiếm cái gì. Toàn bộ Giang phủ, bị đào sâu ba thước đất.
Đến cùng là nguyên nhân gì, đã không trọng yếu.
Quan trọng là... Giang gia bị người diệt môn.
Mặc dù Giang Trần không có cảm tình gì với Giang gia, hơn nữa phụ tử bọn hắn cũng đã sớm cùng Giang gia phân rõ giới hạn, nhưng mà, cái kia cuối cùng là Giang gia.
Giang Trần biết rõ, nếu phụ thân biết tin tức Giang gia bị diệt, nhất định sẽ thương tâm gần chết.
- Đi, đi Dược Sư Điện.
Hắn biết rõ, tất cả đầu mối, còn phải từ Dược Sư Điện bắt tay vào làm. Hắn có một loại trực giác, hết thảy, khẳng định cùng sự tình Dược Sư Điện đổi chủ, không thoát ly được quan hệ.
Hưu, hưu, hưu, hưu...
Trên không Dược Sư Điện, hiện lên vô số đạo kim quang, kim quang kia cơ hồ trong mấy hơi thở, liền bao phủ toàn bộ Dược Sư Điện.
- Tiết Đồng, các ngươi ở chỗ này khống chế Kim Dực Kiếm Điểu, vây quanh Dược Sư Điện. Bắt đầu từ giờ phút này, Dược Sư Điện chỉ cho vào, không cho ra. Đi ra một cái, giết.
Sát tâm của Giang Trần đã bị đốt lên.
- Câu Ngọc, ngươi theo ta xuống dưới.
Giang Trần phân phó.
Hoàng Nhi cùng Câu Ngọc như hình với bóng, nghĩ nghĩ, cũng nói:
- Ta cùng Giang công tử xuống dưới.
Hoàng Nhi ở Dược Sư Điện rất lâu, đối với Dược Sư Điện cũng có cảm tình, nghe nói Dược Sư Điện gặp chuyện không may, nàng cảm thấy mình cũng không thể ngồi yên không lý đến.
Giờ phút này, Dược Sư Điện cũng như lâm đại địch. Từ khi Tiết Đồng rời khỏi, ở đây liền tiến vào tình trạng báo động, ba người Giang Trần vừa rơi xuống đất, thì có rất nhiều Võ Giả chen chúc lao ra, đem Dược Sư Điện trong trong ngoài ngoài thủ cực kỳ chặt chẽ.
- Người nào? Lại dám xông vào Dược Sư Điện?
Ánh mắt Giang Trần phát lạnh:
- Ta chỉ hỏi một câu, Dược Sư Điện bây giờ còn do Tống Thiên Tinh làm đương gia không?
- Tống Thiên Tinh? Ha ha, đã sớm đi từ lâu rồi? Thức thời, hiện tại cút ngay, Dược Sư Điện không phải Dược Sư Điện lúc trước, không quản các ngươi có địa vị gì, xâm phạm Dược Sư Điện, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Giang Trần nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
- Quả nhiên đã không phải là Tống Thiên Tinh làm chủ Dược Sư Điện? Vậy các ngươi, đã làm cường đạo, vậy thì phải có giác ngộ chết a.
Giang Trần đang nói chuyện, không nhìn đội ngũ mấy trăm người, không nhìn đao thương kiếm kích sắc bén, từng bước một đi lên trước.
Mỗi đi một bước, uy áp cường đại liền tăng lên một thành, như một tòa núi lớn, từng bước một áp hướng đại môn của Dược Sư Điện.
- A? Chuyện gì xảy ra? Tay của ta không thể động.
- Ta cũng vậy... Người này biết yêu pháp?
- Không tốt, đây là uy áp của Tiên cảnh, mọi người nhất cổ tác khí, giết hắn đi.
- Giết, bọn hắn ít người, chúng ta mấy trăm người, sẽ sợ hắn sao?
Trước cửa ra vào của Dược Sư Điện, mấy trăm Võ Giả kia vẫn ở đó kêu gào.
Ánh mắt Giang Trần phát lạnh, đột nhiên trừng mắt, trong Tà Ác Kim Nhãn bắn ra một đạo hào quang rung động lòng người.
Xùy...
Hào quang bắn ra, bắn vào mắt của tất cả Võ Giả. Ánh mắt của những Võ Giả kia tiếp xúc với tia sáng này, toàn thân giật mình một cái, lập tức tê rần.