Giang Trần ở mọi phương diện đều đạt đến, thiếu khuyết duy nhất là tư lịch. Mà tư lịch, là dựa vào không ngừng đả bại Võ Giả đồng cấp chồng chất lên.
Uy áp của Tả Lam rất mạnh, nhưng mà Giang Trần luân phiên đột phá, tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm càng thêm xâm nhập, cảnh giới Tâm lực đã sớm vượt qua Võ Giả đồng cấp gấp 10 lần.
Hơn nữa hấp thu một ít tinh hoa của Nguyên Từ Kim Sơn, làm cho khí chất của hắn, nhiều ra vài phần cảm giác ổn trọng như núi.
– Chúa cứu thế?
Giang Trần cười đạm mạc.
– Ta không phải chúa cứu thế gì, nhưng các ngươi, cũng không phải đại năng hủy thiên diệt địa gì.
Diệp Trọng Lâu nói:
– Tả sứ giả, chín chiến ước hẹn còn không có chấm dứt, hiện tại, nhân tuyển của chúng ta đến rồi, nhưng ngươi chỉ muốn cãi nhau thôi sao?
Tả Lam bị Diệp Trọng Lâu ép buộc, cười lạnh một tiếng:
– Cũng được, xem ra các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Giang Trần này, chắc là tuyệt thế thiên tài trong lòng các ngươi, là hi vọng của các ngươi a.
– Bất quá, lập tức các ngươi sẽ biết, cái gọi là hi vọng, chỉ là các ngươi đơn phương tưởng tượng mà thôi. Nó như là bong bóng, vừa đâm liền phá.
Tả Lam nói tới chỗ này, bỗng nhiên thanh âm cao lên, quát:
– Cao Tường, Cổ Hùng, Vũ Thần, ba người các ngươi, ai muốn xuất chiến?
– Ta.
– Ta.
– Ta.
Ba người áo bào tro, nhao nhao đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, như thợ săn dò xét con mồi, ánh mắt không che dấu đùa cợt chút nào.
– Giang Trần, không thể khinh địch. Vừa rồi cường giả tam tông liên tục xuất chiến, toàn bộ thảm bại. Ngay cả Tạ Thiên Thụ, cũng bị Cổ Hùng kia đánh bại. Còn có một người áo bào tro chưa xuất chiến, ngực thêu ba ngôi sao, tu vi có lẽ mạnh hơn Cổ Hùng nữa, là Linh Vương. Trước kia người này cùng lão phu đối bính một quyền, vậy mà khiêng được.
Diệp Trọng Lâu nhắc nhở Giang Trần, ở trong ba người này, Cao Tường không có xuất chiến, trước đó bá đạo ra tay giết một đệ tử của Bảo Thụ Tông, cùng Diệp Trọng Lâu đối bình một quyền. Lúc Diệp Trọng Lâu muốn truy kích, lại bị Tả Lam oanh bay. Người nọ có thể chính diện ngăn cản một quyền của hắn, Diệp Trọng Lâu tự nhiên phải nhắc nhở Giang Trần.
Giang Trần khẽ gật đầu, trên mặt lại như giếng nước yên tĩnh, ánh mắt nghênh hướng ba người kia, bỗng chuyển hướng Tả Lam:
– Tả sứ giả đúng không? Luận võ luận bàn, không phải là không thể được. Nếu ta thắng, các ngươi có lập tức xéo đi hay không?
Tả Lam nghe vậy, giận quá mà cười:
– Thắng? Bảo Thụ Tông tông chủ cũng không thắng, tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi, dựa vào cái gì thắng?
Vũ Thần táo bạo, vung Trường Tiên lên, liền lao đến Giang Trần:
– Tiểu tử, Vũ gia tiễn ngươi một đoạn đường a, chết đi.
Vung Trường Tiên lên, liền quất tới Giang Trần, Trường Tiên kia như Giao Long, tràn ngập linh tính, tốc độ cực nhanh, quả thực siêu việt tốc độ tia chớp.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, Thiên Mục Thần Đồng bỗng nhiên ngưng tụ, trong hư hư thật thật, đã khám phá thế tới của Trường Tiên, như trảo một con ruồi, lấy tay bắt tới.
Hưu…
Bóng roi đầy trời, phảng phất như bị một cỗ lực lượng thần kỳ thổi tan, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mà đầu Trường Tiên, đã rơi vào trong tay Giang Trần.
Ánh mắt Giang Trần nhàn nhạt:
– Lấy chút bổn sự ấy, cũng dám om sòm? Một cái không đủ, ba người các ngươi cùng lên đi, để bớt thời gian.
Đang khi nói chuyện, tay trái vươn ra một chỉ, điểm hướng Trường Tiên.
Xuy xuy xuy xuy, Trường Tiên kia bị Giang Trần điểm, vậy mà như bắt lửa, tốc độ cháy cực nhanh, tựa như kíp nổ của một quả pháo bị đốt, lập tức đốt tới cuối cùng.
Một chỉ lực, ẩn chứa Hỏa tinh chi lực mạnh nhất của Giang Trần. Hắn hấp thu tinh hạch của Hỏa Nha Vương, lại từng hấp thu Hỏa tinh chi lực của hai Hỏa Linh mạch, lần này lại hấp thu Xan Hà xích quả, một thân Hỏa tinh lực, tuyệt đối đã đến tình trạng đáng sợ.
Mà chỉ này, là môn vũ kỹ mà lần này hắn bế quan tu luyện, tên là “Bạo Tinh chỉ”, môn thần thông này, đại năng Chư Thiên tu luyện, một chỉ có thể đâm phá vị diện, phá hủy một phiến đại lục, uy lực có thể nói kinh thiên động địa.
Giang Trần tu luyện môn thần thông này, hôm nay chỉ đạt được một chút da lông, nhưng vận dụng Hỏa tinh lực ngưng ở ngón tay, lực đốt cháy kia, trong nháy mắt trút xuống, lại đầy đủ phá hủy hết thảy.
Cũng may Vũ Thần kia buông tay nhanh, bất quá dù vậy, Hỏa tinh lực cường đại, xu thế lan tràn vẫn khiến cho bàn tay của hắn bị dư âm cháy đến, nếu không phải cách bao tay thần bí, cả bàn tay của hắn, chỉ sợ sẽ bị hủy diệt.
Một màn đáng sợ này, làm cho Vũ Thần hoảng sợ, sắc mặt đại biến, liền lùi lại vài bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn qua Giang Trần.
Trước đó Vũ Thần liên tục nghiền áp Lý Viễn của Bảo Thụ Tông cùng Vương Đà của Vạn Linh Tông, tin tưởng bành trướng, đối với Võ Giả của liên minh 16 nước, đã hình thành một loại cảm giác về sự ưu việt rất mạnh.
Cho nên, vừa rồi hắn lao tới, cho rằng có thể hoàn ngược Giang Trần, lại không ngờ, đối thủ này so với tất cả đối thủ trước kia, là hoàn toàn bất đồng.
Giang Trần cơ hồ là dùng tư thái lúc trước hắn nghiền áp Lý Viễn và Vương Đà, nghiền áp lại Vũ Thần hắn.
Một chỉ lực kia, làm cho Vũ Thần không ai bì nổi trận cước đại loạn, khiến ba đại tông môn hoan hô một mảnh.
Không hổ là Giang Trần, vừa ra tay, chiến cuộc lập tức bất đồng.
Vũ Thần trước đó không ai bì nổi, lúc này sắc mặt xám ngoét, vẻ mặt kinh hoàng, để cho ba đại tông môn đều cảm thấy hãnh diện.
Tuy nghi thức nhập môn của Giang Trần còn chưa hoàn thành, nhưng giờ khắc này, bọn hắn đã coi Giang Trần là người phát ngôn của ba đại tông môn.
Là hi vọng duy nhất giúp bọn hắn vãn hồi mặt mũi, vãn hồi bại cục.
Mấy lão tổ trao đổi ánh mắt, đều từ trong mắt đối phương thấy được một tia an ủi, hiển nhiên, bọn hắn từ trên người Giang Trần, đã thấy được hi vọng.
Tả Lam cũng không ngờ tới, Giang Trần này vừa ra tay, liền khác nhau rất lớn.
Thực lực của Vũ Thần, Tả Lam rất rõ ràng. Tuy là Tiên cảnh cửu trọng, nhưng dù chống lại Linh Vương ở 16 quốc, cũng có lực đánh một trận.
Thế nhưng mà Giang Trần này, một chỉ lực, liền phá hủy Trường Tiên mà Vũ Thần vẫn lấy làm tự hào, thiếu chút nữa còn hủy diệt cả bàn tay của Vũ Thần.
Một chiêu này rốt cuộc là thủ đoạn gì, ngay cả Tả Lam cũng không thấy minh bạch.
Vũ Thần ăn phải lỗ vốn, Cổ Hùng liền nhảy ra ngoài, nắm phong đao trong tay, giương đao mà lên, dẫn Cửu Thiên chi lực, xoáy lên đao thế, nhắm đầu chém tới.
– Ngươi cũng xứng dùng đao?
Giang Trần cười lạnh, tiến tới một bước, vậy mà đón đao thế xông lên, không né không tránh, giống như chủ động đón lưỡi đao vậy.
– Hắn đang làm gì?
Người đang xem cuộc chiến dưới đài, thấy Giang Trần làm ra động tác kinh người như vậy, mỗi một cái đều kinh ngạc không hiểu.
Mấy lão tổ, cũng hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của Giang Trần bán thuốc gì.