Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 39: Tìm thấy ngươi rồi



Giọng Tống Sương hết sức chắc chắn, hắn ta đã điều tra rất cẩn thận, thậm chí còn tìm đến luyện đan sư và luyện khí sư của Diệp gia, theo lời bọn họ thì cũng chỉ vì tiền nhiều nên mới vào Diệp gia làm mà thôi.

Vì thế, Tống Sương mới bày ra trận phục kích này, chiếm lượng tài nguyên khổng lồ ấy làm của riêng.

“Nhưng nếu như Diệp gia yếu ớt đến thế, thì họ lấy đâu ra nhiều tài phú như vậy?”, La Thanh hỏi.

Tống Sương lắc đầu cười nói: “Thế giới rộng lớn, cái gì cũng có thể xảy ra được mà”.

“Người ra đường nhặt được bảo vật rồi phát tài cũng không phải là ít”.

“Căn cứ theo phán đoán của ta, Diệp gia cũng chỉ có thế mà thôi, bất ngờ có được lượng tài phú khổng lồ, nhưng không biết ẩn nhẫn, đi tiêu xài hoang phí”.

“Dù ta có ra tay hay không, thì cũng sẽ có kẻ khác nhắm vào Diệp gia thôi, cữu cữu thấy ta nói có đúng không”.

La Thanh khẽ gật đầu, ông ta cũng nghĩ thế.

Tất cả mọi hành động của Diệp gia, nhìn thế nào cũng thấy giống bọn nhà giàu mới phất.

Người như thế, ông ta cũng thấy nhiều rồi, chẳng thể có kết quả tốt.

“Ha ha, lần này ngươi làm rất tốt”.

“Ngươi yên tâm, chỉ cần phong ba lần này qua đi, ta sẽ nghĩ cách khôi phục lại chức vị phó sứ của ngươi”.

“Chỉ cần không bị Diệp gia tìm tới là được”, La Thanh cười nói.

Tống Sương lập tức cười ha hả: “Cái đó là điều chắc chắn rồi, ta tuyệt đối không thể bị Diệp gia tìm ra!”

Hắn ta cười cười, lại chợt phát hiện vẻ mặt La Thanh đối diện cứng đờ.

“Tìm được ngươi rồi”.

Một giọng nói như ma vang lên sau lưng hắn ta.

Tống Sương nhìn lại, nhất thời sợ đến mức suýt ngã từ trên ghế xuống.

Giữa hư không bỗng nhiên xuất hiện một cánh cổng đen ngòm, nó mở rộng, vài bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta.

“Cốc Vạn Tâm!”

Tống Sương nhận ra nữ tử đó, trong sự sợ hãi, hắn ta thốt ra tiếng hét chói tai, hệt như nữ nhân.

“Ngươi… Sao có thể xảy ra chuyện này được!”

Vẻ mặt hắn ta hết sức hoảng sợ, tạo ra một cánh cửa dịch chuyển giữa không trung, đó là thủ đoạn đáng sợ đến mức nào!

Một tu sĩ mạnh đến đâu mới có thể làm được như thế!

Hai chân hắn ta nhũn ra.



Lúc này, Diệp Thần Phi đã dẫn theo Cốc Vạn Tâm bước qua cánh cổng đó, đứng trước mặt La Thanh và Tống Sương.

“Hắn ta chính là Tống Sương?", Diệp Thần Phi hỏi.

Cốc Vạn Tâm gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt hoảng hốt, chưa thể bình tĩnh lại.

Có thế nào nàng cũng không ngờ được, Diệp Thần Phi lại mạnh đến mức độ này, vung tay là có thể mở được dòng thời gian, tái hiện lại mọi thứ.

Đó chỉ là một cái phất tay rất nhẹ, đã trực tiếp phá vỡ hư không từ quỹ đạo xám xịt mờ ảo, tìm thấy Tống Sương.

Quả thực, đáng sợ!

Tống Sương ơi là Tống Sương, cả ta và ngươi đều không biết mình rốt cuộc đã gặp được một sự tồn tại khủng bố đến mức nào!

“Ngươi, ngươi là ai?”

Hai chân Tống Sương run lên, người này thoạt nhìn là biết không dễ chọc, hơn nữa còn đến đây để tìm hắn ta!

“Gia chủ Diệp gia, Diệp Thần Phi”.

Mặt Diệp Thần Phi không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Tập kích giết nòng cốt gia tộc ta, cướp đoạt tài nguyên của ta, ai cho ngươi lá gan lớn như thế hả?”

Nghe hắn nói thế, Tống Sương trợn tròn hai mắt nhìn.

Cái gì? Hắn chính là gia chủ Diệp gia ư?

Gia chủ Lý gia và Đường gia đã thề thốt với hắn ta, tân gia chủ Diệp gia chỉ là tên vô dụng Luyện Khí kỳ thôi mà?

Bây giờ hắn ta rất muốn nắm lấy cổ áo bọn họ, hỏi lại xem một tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể mở được cánh cổng giữa hư không như thế không?

“Ngươi nghe ta giải thích đã, ta…”

Tống Sương đang muốn nói gì đó, nhưng Diệp Thần Phi không cho hắn ta cơ hội.

Giơ tay vung một cái tát, một sức mạnh như thiên uy từ trên trời giáng xuống, rơi thật mạnh vào mặt hắn ta.

Nhất thời, Tống Sương ngã quỵ, nửa bên mặt sưng to, răng môi lẫn lộn, theo máu phun ra ngoài.

Vẻ mặt Diệp Thần Phi hết sức hờ hững, hắn cũng không muốn lắm lời nhiều chuyện với Tống Sương.

Hôm nay hắn tới đây để phán quyết.

Hôm nay, hắn tới đây để giết người!

“Rầm!”

Sau đó, Diệp Thần Phi lại một chân giẫm lên người Tống Sương, linh lực mạnh mẽ cuồn cuộn đổ vào cơ thể hắn ta, ở trong đó phá hủy mọi thứ.



Kinh mạch, đan điền, xương cốt, đều bị hắn phá nát!

“A!”

Tống Sương phát ra tiếng gào đầy đau đớn, máu phun đầy đất.

La Thanh ở bên cạnh nhìn thấy như thế, cơ thể bất giác run lên.

Ông ta chần chừ lên tiếng: "Các... Các hạ, có chuyện gì cứ từ từ nói”.

Diệp Thần Phi thản nhiên nhìn ông ta một cái.

“Ngươi là ai, lại dám gọi ta là các hạ?"

Dứt lời, hắn đi về phía trước từng bước.

Khí cơ khủng bố nhanh chóng bao trùm đỉnh đầu La Thanh, sau đó ầm ầm nổ tung!

“Ầm!”

Năng lượng khổng lồ, lấy Diệp Thần Phi làm trung tâm, trực tiếp nổ tung.

Tầng tầng trận pháp bảo vệ như những lớp giấy bị xé nát, nhanh chóng vỡ vụn.

Cát đá và vụn gỗ bay tứ tung!

Kiến trúc bên dưới của Vạn Bảo các trực tiếp hóa thành bột phấn, biến thành một đống bằng phẳng.

“Chết rồi!”

“Chuyện gì thế!”

“Mọi người mau chạy đi!”

Dưới lầu, có rất nhiều tu sĩ và khách đến mua hàng bị vụ nổ mạnh bất ngờ này dọa sợ, ai cũng hoảng hốt chạy khỏi Vạn Bảo các.

Run lẩy bẩy nhìn tầng lầu bên trên.

Trên đó, cả người La Thanh đang run run.

Đáng sợ!

Nếu như năng lượng đó nhắm vào ông ta, có lẽ đã lập tức bốc hơi, tan xương nát thịt!

Tống Sương à, rốt cuộc ngươi đã trêu vào nhân vật gì vậy!

“Diệp gia chủ, ông ta chính là chủ sự của bọn ta, cũng là cữu cữu Tống Sương”, Cốc Vạn Tâm khẽ nói.

Diệp Thần Phi liếc về phía này: “À, ngươi cũng có phần”.