Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1001



Lâm Nhất bưng chung rượu lên uống cạn một hơi, nâng mắt nói: “Rượu ngon, xin trả chung rượu lại cho Tuyết Y huynh”.  

Vụt!  

Khác với khí thế hùng hồn của Tư Tuyết Y, chung rượu rỗng lặng lẽ được trả lại, thoáng chốc đã bay về chỗ của Tư Tuyết Y.  

Tư Tuyết Y vẫn ngồi tại chỗ, nâng tay cầm lấy chung rượu rỗng.  

Nhưng vào lúc cầm lấy nó nụ cười trên mặt hắn ta hơi thay đổi, chung rượu từ từ rơi xuống, động tác nhẹ nhàng như cả thế giới đều chậm lại trong tay hắn, xung quanh tĩnh lặng, không có chút tiếng động.  

Đại điện Quỳnh Đài yên tĩnh như bị khí thế không tên nào đó bao phủ, khiến người ta thấy ngột ngạt khó chịu.  

Chung rượu như bị áp lực đè nén cả trăm năm xoảng một tiếng vỡ nát. Gió mạnh nổi lên thổi bay mái tóc dài như thác của Tư Tuyết Y, để lộ dung mạo tuyệt thế khiến người ta hâm mộ của hắn ta.  

Gió mạnh bất ngờ nổi lên dường như khiến đại điện hơi chấn động, kiếm thế tựa mưa rền gió dữ lặng lẽ xuất hiện.  

Ngoài đồ trên bàn của Tư Tuyết Y, ly rượu bát đ ĩa trên bàn của các tông môn khác đều nổ tung, tiếng vỡ không ngừng vang lên bên tai.  

Dư âm còn văng vẳng bên tai, quanh quẩn mãi không dứt.  

Một lát sau, tiếng đồ bị vỡ mới dần nhỏ lại.  

Nhìn qua, trừ đồ trên bàn của Ma Nguyệt Sơn Trang còn nguyên vẹn, đồ dùng trên bàn của các đại tông môn còn lại đều vỡ thành một đống sứ vụn.  

Tất cả mọi người đều sững sờ, hai người này quả là phong thái vô biên, mỗi người một vẻ.  

Dù chưa đánh nhau nhưng thông qua ly rượu, họ đã đối đầu gay gắt. Ngươi tới ta đi, không ai chịu thua, cân sức ngang tài.  

Nhưng mái tóc dài mà Tư Tuyết Y buộc lên đã bị xoã xuống, dung mạo tuyệt thế càng thêm khí chất xinh đẹp, sức sát thương đối với nữ tử âm thầm tăng lên.  

Lâm Nhất khẽ thở dài: “Rượu thì ngon đấy, nhưng rượu do Tuyết Y huynh mời lại khá nguy hiểm”.  

“Ly của ngươi không dễ đón”.  

Tư Tuyết Y nghịch cái ly rỗng trong tay, nhướng mày cười thích thú.  

“Huynh biết là tốt rồi”.  

Lâm Nhất thản nhiên trả lời, nhẹ nhàng bay lên, trở lại ghế ngồi của Lăng Tiêu Kiếm Các.  

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt mọi người qua lại giữa Lâm Nhất và Tư Tuyết Y, trong lòng không ngừng cảm thán.   

Nhân vật như vậy mới có thể được gọi là nhân tài yêu nghiệt. Những người còn lại như Tả Vân, Nhạc Thanh, Bạch Du đều thua kém một bậc. Chính một bậc này đã làm cho họ bị mờ nhạt, không thể toả sáng trước ánh hào quang của Lâm Nhất và Tư Tuyết Y.  

Tiệc sinh nhật công chúa ngày hôm nay đã giúp Lâm Nhất đạt được mục đích, ắt cũng sẽ làm cho thanh danh của Tư Tuyết Y lên cao.  

Nước Đại Tần sẽ rất náo nhiệt.  

“Sư huynh, không phải huynh nói là không biết người này sao?”  

Một đệ tử Ma Nguyệt Sơn Trang nhìn Tư Tuyết Y đang buộc tóc, thắc mắc hỏi.