Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1096



Lâm Nhất chắp tay, lạnh lùng đứng nhìn đối phương.  

Ba người hợp sức, nếu hắn muốn giết mà không lấy con át chủ bài của mình ra, e rằng sẽ hơi khó khăn.  

Dù không lấy át chủ bài ra, nếu ba người này lại muốn làm Trần sư huynh bị thương thì phải hỏi thanh kiếm trong tay hắn có đồng ý hay không.  

Ông!  

Lâm Nhất ngoắc tay, lòng bàn tay đặt lên chuôi thanh kiếm đang lơ lửng. Kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên toàn thân hắn không ngừng tích tụ lại, kiếm thế mạnh mẽ vô tận trong thiên địa tụ lại từ bốn phương tám hướng.   

Kiếm ý vô tận khiến rất nhiều thanh kiếm trong tay các kiếm khách rung lên như muốn rời khỏi tay họ.  

Mọi người cầm chắc kiếm, vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt, hắn đang định làm gì?  

Ba người Chương Viêm cau mày.  

Khi mấy người đang nghi hoặc, Lâm Nhất ngưng tụ kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên đến cực hạn, sau đó quát nhẹ.  

Hắn vung tay lên, kiếm Táng Hoa mang theo kiếm thế khủng khiếp lập tức từ dưới đất vụt lên, hoá thành một vòng sáng trên không trung, liên tục xoay tròn, lao về phía ba người họ.  

Vèo!  

Gần như chỉ trong nháy mắt, kiếm Táng Hoa đang xoay tròn loé lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, ẩn chứa kiếm uy vô tận hạ xuống.  

Ba người Chương Viêm giật mình hoảng loạn, vội vàng ra tay.  

Bùm! Bùm! Bùm!  

Từng tia quyền mang ẩn chứa chân nguyên cuồn cuộn đánh vào kiếm Táng Hoa, trong lòng thầm than khổ.  

Trong tiếng nổ liên tiếp không ngừng, ba người bị nhát kiếm này bức lùi hơn mười bước, sau đó mới đẩy nó lùi lại trong tiếng hét điên cuồng của Chương Viêm. Một tiếng leng keng giòn giã vang lên, kiếm Táng Hoa hoá thành tia sáng rồi dựng đứng trên mặt đất.  

“Nếu ba người các ngươi có gan thì cứ việc bước qua thanh kiếm này”.  

Lâm Nhất lạnh lùng, thản nhiên đe doạ.  

Vẻ mặt của ba người Chương Viêm lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Lâm Nhất thật ngông cuồng, dám đe doạ ba đệ tử nòng cốt như họ ngay trước mặt bao nhiêu nhân tài kiệt xuất.  

Nhưng khi nhìn sang thanh kiếm Táng Hoa vẫn còn rung và phát ra tiếng leng keng kia, cả ba người đều không nhịn được rùng mình.  

Kiếm ý sắc bén cùng với khí phách không sợ sinh tử, ngoài ta còn ai, thẳng tiến không lùi của Lâm Nhất thực sự khiến người ta không dám khinh thị hắn.  

“Thật đáng sợ... Một nhân tài mới nổi của Lăng Tiêu Kiếm Các mà lại bức lùi ba đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn”.  

“Là Lâm Nhất phải không? Lúc ở phủ công chúa hắn đã trở nên nổi tiếng, tên tuổi vang dội Đại Tần, không ngờ lại trưởng thành nhanh như vậy”.  

“Có lẽ… lại phải gặp mặt thêm lần nữa trong Mật cảnh Ma Liên này”.  

Một kiếm đẩy lui ba người, một câu dọa cả ba không dám động đậy. Trước đó, mọi người đều tin chắc rằng Trần Huyền Quân sẽ phải chết, không ai ngờ kết cục lại như thế này.  

Khi chàng thiếu niên khoác trên mình bộ thanh sam kia xuất hiện hệt như ánh trăng trên hoang nguyên cát vàng vô tận, thế cục đã nghịch chuyển vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.