Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1150



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt Lâm Nhất có tinh quang loé lên, trên người đột nhiên ngưng tụ ra chiến giáp màu tím phác hoạ Long Tượng cổ xưa.  

Chiến giáp xuất hiện bao trùm lên hắn, hắn không hề tránh né, cứ thế đỡ lấy một đao của Kinh Tuyệt.  

Keng!  

Ánh đao màu máu chứa uy lực đáng sợ, một đao khiến chiến giáp chia năm xẻ bảy, xuất hiện vô số vết nứt.  

Nhưng cuối cùng một đao này lại không thể làm Lâm Nhất bị thương, Kinh Tuyệt cũng bị chấn động phải lùi lại.  

Ánh Sáng Hạo Nguyệt!  

Nhân cơ hội này, cổ tay Lâm Nhất khẽ rung, kiếm quang phá tan mây mù xung quanh, ép Thuỷ Vô Ngân đang ẩn nấp trong biển mây phải xuất hiện, kiếm của hắn như đoán được mọi thứ, gần như ép đối phương phải xuất hiện trong nháy mắt.  

Một tia kiếm quang như trăng sáng đánh về phía Thuỷ Vô Ngân.  

“Đáng chết!”  

Sắc mặt Thuỷ Vô Ngân thay đổi, biến cố đột nhiên xuất hiện khiến hắn ta không kịp phản ứng. Kiếm này chắc chắn sẽ đâm trúng hắn ta, chỉ cần đâm trúng thì nhất định sẽ bị thương, việc duy nhất hắn ta có thể làm là cố hết sức giảm thiểu thương tích cho mình.  

Tình huống chỉ diễn ra trong nháy mắt, Thuỷ Vô Ngân không kịp nghĩ nhiều, liên tục vung mấy kiếm đỡ đòn.  

Ầm!  

Nhưng kiếm mang hắn ta vội vàng chém ra sao có thể ngăn cản được kiếm quang như trăng sáng kia. Kiếm mang của hắn ta cứ thể nổ tung, kiếm thế tán loạn khắp người, ánh trăng như ngọn lửa hung ác bao trùm lấy Thuỷ Vô Ngân, tựa như ngọn lửa bốc cháy cuồn cuộn.  

Trong mắt Kinh Tuyệt vừa đáp xuống đất loé lên ánh sáng kỳ lạ, thầm nói một tiếng thật nguy hiểm.  

Cũng may chiêu kiếm này của Lâm Nhất là nhằm vào Thuỷ Vô Ngân, nếu không trong lúc bị đánh bay, hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng.  

Hồng hộc!  

Thuỷ Vô Ngân trốn ra khỏi kiếm thế như trăng sáng kia, trên dưới cả người chồng chất vất thương, áo trắng nhuốm máu, vô cùng nhếch nhác.  

Hai người nhìn về phía Lâm Nhất, đều cực kỳ kinh hãi.  

Bọn họ hoàn toàn không ngờ dưới tình huống một chọi hai mà bọn họ vẫn không thể chiếm được lợi thế, thậm chí còn bị đối phương áp đảo ngược lại.  

“Sương Hàn Vạn Lý!”  

Nhưng Lâm Nhất không hề đợi bọn họ nghỉ xả hơi, lại bắt đầu sử dụng sát chiêu.  

Kiếm Táng Hoa trong tay hắn vung ngược lại, kiếm quang sắc bén như gió lạnh thổi qua, như hoa mai nở rộ trong bầu trời tuyết mùa đông.  

Kiêu ngạo tột đỉnh, chí âm tạo hàn!  

Một kiếm có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hàn ý sấm vang chớp giật, tựa như chém ngang bông tuyết bay múa giữa ngày mùa đông.  

Răng rắc!