*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, trưởng lão của các môn phái chợt hiểu ra tất cả, tiếp theo đó, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
“Ma Diễm Tông đúng là đáng chết…”
“Ha ha, từ lâu đã nghe đồn đệ tử của Ma Diễm Tông vô cùng háo sắc, không ngờ ngay cả con gái cưng của Phi Long đại tướng quân mà chúng cũng dám động vào”.
“Khó trách ngài ấy lại đích thân ra tay, nếu không làm vậy, không biết ngày sau còn xảy ra chuyện gì nữa”.
“Ma Diễm Tông chết là đáng, trái lại, lần này xem như Kiếm Các đã chuyển nguy thành an”.
Trong lúc bàn luận, mọi người cảm thán không thôi. Chọc ai không chọc lại đi chọc vào Liễu Nguyệt, người ta không chạy đến kiếm chuyện với các ngươi thì thôi đi, các ngươi còn chủ động đi trêu chọc, không chán sống thì là gì?
Nhìn theo đoàn người của Phi Long tướng quân rời đi, trưởng lão Chấp Kiếm rơi vào trầm tư.
Bên cạnh, Lạc Phong cười khổ: “Liễu Nguyệt này… hai tháng trước, ta vừa trục xuất nàng ta khỏi Kiếm Các, không ngờ trong thời khắc nguy hiểm, nàng ta lại ra tay giúp đỡ”.
Trưởng lão Chấp Kiếm thở dài nói: “Đúng là may mắn, tuy nhiên, thực lực của Liễu Long Phi ngày càng khó nhìn thấu”.
“Ngay cả ngài cũng không nhìn ra?”
Lạc Phong tỏ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên, ông ta không ngờ thực lực của Liễu Long Phi lại mạnh đến như vậy.
“Nhìn không thấu, ít nhất là tồn tại cùng cấp với Mai hộ pháp”.
Trưởng lão Chấp Kiếm lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ít nhất thì khi đối phương đánh chết trưởng lão Ma Diễm Tông, ông ta không cách nào nhìn rõ được chiêu thức.
“Quay về tông!”
Văn Ngạn Bác không thể làm gì được Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ có thể tức giận nhìn mấy người Lạc Phong.
Bọn họ cũng không có ý định nán lại, nhanh chóng dẫn theo tông mình rời khỏi hoang nguyên.
Trận huyết chiến giữa năm tông xem như chấm dứt, bởi vì sự xuất hiện của Thần Sách Doanh nên mọi việc vẫn còn bỏ ngỏ.
Nhưng trong trận ác đấu này, thực lực của Lâm Nhất, nhân tài mới nổi của Kiếm Các, đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng trưởng lão và đệ tử của tất cả các tông phái, có lẽ rất lâu sau bọn họ vẫn không thể quên được.
“Tên nhóc đó lại không chết… đúng là may mắn!”
Trưởng lão Huyền Thiên Tông tỏ vẻ không vui, thở dài nói: “Chúng ta cũng đi thôi”.
Thủy Vô Ngân quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất và Hân Tuyệt, trong lòng hắn ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ sợ ở đế quốc Đại Tần không còn ai có thể ngăn được sự trỗi dậy của Lâm Nhất.