Người khác không biết nhưng ông ta biết, ngày đó trưởng lão chấp kiếm lấy một địch nhiều trên hoang nguyên Tịch Diệt, thoạt nhìn rất mạnh, nhưng thực tế đã bị thương không nhẹ, chẳng qua không thể hiện ra trước mặt mọi người thôi.
Trên đường về, trưởng lão chấp kiếm khó tránh khỏi việc bị thương, ông ấy đã nhiều lần rút kiếm mà không màng thương tích.
Thực lực của ông ấy kém hơn nhiều so với trạng thái đỉnh phong, e rằng sẽ khá nguy hiểm nếu muốn đánh lùi con yêu thú Tử Phủ này.
“Không thể đi đường vòng, nếu đi đường vòng sẽ mất hơn nửa tháng nữa. Trên đường đi ta cứ có linh cảm xấu, phải về tông càng sớm càng tốt, như vậy ta mới có thể yên tâm”.
Sau một lúc trầm tư, trưởng lão chấp kiếm lên tiếng trả lời.
Các trưởng lão còn lại đều không đồng ý, đi đường vòng vẫn an toàn hơn, dù sẽ mất kha khá thời gian.
Ở phía sau đội ngũ, đám người Đường Thông và Lâm Nhất đều cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tại sao lại dừng lại?”
Đường Thông ngồi trên lưng ngựa yêu thú, khó hiểu hỏi.
“Chắc là có tranh chấp”.
Lâm Nhất suy tư trả lời.
Dù sao cũng là yêu thú cảnh giới Tử Phủ, nếu không thể đánh thắng, nó nổi điên sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho đội ngũ.
Hắn càng nghĩ càng xa, có lẽ trưởng lão chấp kiếm không thể phát huy tối đa thực lực của mình.
Nếu không thì các trưởng lão còn lại không cần phải cãi nhau.
Một cảm giác bất an bao trùm lấy các chấp sự và đệ tử Kiếm Các.
Grừm!
Bỗng nhiên một tiếng thú rống thê lương, vang dội phát ra từ chỗ sâu trong màn sương độc. Mặt đất rung chuyển kịch liệt, ánh chớp bùng lên giữa màn sương, tia điện lập loè ở khắp nơi.
Họ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã có một cái đầu nhô lên giữa màn sương.
Đó là đầu của một con yêu xà, nhưng cái đầu này rất lớn, trên đầu có sừng nhọn hoắt, làn da như nham thạch tím sần sùi, đôi mắt đỏ tươi nhìn lướt qua mọi người như tia điện lạnh lẽo, sau đó nhìn chằm chằm vào trưởng lão chấp kiếm.
Tất cả những con ngựa mà mọi người đang cưỡi đều kinh sợ trước khí yêu sát của đối phương.