Đừng nói là mấy người Lâm Nhất, ngay cả trưởng lão Lạc Phong cũng thua kém không chỉ một bậc.
Bị dư chấn tác động, đội ngũ của Kiếm Các đã hoàn toàn bị tách ra.
Vèo!
Lâm Nhất từ trên ngựa Huyết Long nhảy vọt lên không, tránh đi hai gốc cổ thụ vừa đổ ập xuống. Trong lúc ở trên không, hắn đã đánh ra mấy quyền.
Ầm ầm ầm!
Quyền va chạm với tà khí và kiếm quang bắn loạn bốn phía tạo thành từng đợt nổ mạnh.
Hắn vừa rơi xuống đất thì trên trời lại xuất hiện rất nhiều kiếm quang tán loạn, hệt như mưa to trút xuống.
Thịch thịch thịch!
Lâm Nhất lập tức lùi về sau, mỗi một bước của hắn để lại một cái hố sâu trên mặt đất, khiến bụi bay mù trời.
Đây là kiếm chiêu của trưởng lão Chấp Kiếm, sau khi bị rắn Lôi Viêm đánh tan, nó đã hóa thành vô số luồng kiếm quang đánh về phía người của Kiếm Các.
Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn.
Các trưởng lão và đệ tử Kiếm Các không dám lơ là, vội tản ra, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Sau nửa ngày, mọi người mới tụ tập lại một lần nữa. Mới không bao lâu mà đã có gần một nửa người bị thương, thậm chí, có một số đệ tử bảng Địa kém may mắn nên đã bị dư chấn làm trọng thương, đau đớn không chịu nổi.
Tổn thất nặng nề như vậy là bởi rắn Lôi Viêm ra tay quá đột ngột, các thành viên của Kiếm Các hoàn toàn không có chuẩn bị nên mới rơi vào thế bị động.
Mọi người chăm chú quan sát nhưng chỉ thấy cách đó mười dặm, giữa sương mù mờ mịt có điện quang lập lòe cùng với kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện. Khí tức kh ủng bố không ngừng va chạm, càng xem mọi người càng cảm thấy khiếp sợ, cả đám tái mặt.
“Trưởng lão, chúng ta không thể ra tay giúp trưởng lão Chấp Kiếm sao?”
Trơ mắt nhìn yêu thú cùng trưởng lão Chấp Kiếm đại chiến quả thật khiến người ta không cam tâm, có người nhịn không được hỏi.
Lạc Phong trợn trừng mắt nhìn người nọ, lạnh lùng nói: “Muốn chết hả? Dư chấn còn chịu không nổi thì lấy gì mà đòi chiến. Dù là ta thì một kích đỉnh phong cũng chỉ có thể may mắn khiến con rắn Lôi Viêm kia bị thương mà thôi. Ngươi qua đó… e là còn chưa gặp nó thì đã chết rồi”.
Người vừa lên tiếng đòi chiến lập tức câm miệng, không cách nào phản bác được.
Lâm Nhất thở dài, xem ra trước đó hắn đã đoán đúng, hiện tại thực lực của trưởng lão Chấp Kiếm không ở thời kỳ đỉnh cao.
Đây là cơ hội tốt để rời đi, hiển nhiên, quyết định của Lạc Phong vào lúc này là hoàn toàn chính xác. Với thực lực của chưởng lão Chấp Kiếm thì nếu một thân một mình, không bị liên lụy, ông ta có thể dễ dàng rời đi.
Lại nói, nếu thật sự có gì bất trắc thì bọn họ cũng không thể giải quyết được.
Tuy rằng quyết định của Lạc Phong có hơi tàn khốc, nhưng ông ta không thể không làm vậy. Nếu đổi lại là trưởng lão Chấp Kiếm ở đây thì cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự.