Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1237



Chỉ cần có một lỗi nhỏ, mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển.  

Lâm Nhất đã từng vẽ thành công rất nhiều lần, nhưng khi đặt bút vẽ bức tranh này mới phát hiện ra lỗi.

Bảy ngày nỗ lực lập tức đổ sông đổ biển.  

“Lại thất bại ư?”  

Sau nhiều lần thất bại liên tiếp, Lâm Nhất đã kiệt sức và có chút nản lòng.  

Hắn lấy Thanh Huyền Bút Lục từ trong ngực ra xem lại, không dám bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.  

Không đúng, về các chi tiết mình hẳn không sai, vả lại cũng không quên thần vận và sự biến hoá linh động trong đó, nhưng tại sao vẫn không thành công?  

Vấn đề nằm ở đâu?  

Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà như một kẻ tâm thần.  

Là nó!  

Đột nhiên Lâm Nhất thông suốt, cuối cùng cũng biết được vấn đề nằm ở đâu.   

Mặc dù bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà này chỉ có một nửa cánh tay, nhưng khí thế của con mãnh hổ chưa hiện thân hoàn toàn kia lại tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của bức tranh.  

Với sức mạnh của một chưởng, nó đã có thể phá vỡ ngọn núi cao vạn trượng, đương nhiên không cần phải nói con mãnh hổ này bá đạo dũng mãnh đến cỡ nào.  

Cần phải trải rộng những tia bá khí rải rác này ra khắp bức tranh, nếu không sẽ mãi mãi không thể vẽ bức tranh này thành công.  

Khi nhìn kĩ lại thì đúng như dự đoán, Lâm Nhất tìm được rất nhiều Linh văn được ẩn giấu trong bức tranh.  

Dù cho nhìn thật kĩ cũng không thể tìm được những Linh văn này.  

Chỉ khi cảm ngộ được con mãnh hổ chưa hiện thân mới có thể lấy đây làm manh mối, khám phá từng bước một.  

Những Linh văn nhị phẩm ẩn giấu này thật tuyệt diệu, rõ ràng chúng nó rải rác ở khắp nơi trên bức tranh, nhưng nhìn lướt qua lại không có dấu vết.  

Sau khi thăm dò tỉ mỉ, tìm ra toàn bộ mới phát hiện chúng có ở khắp mọi nơi.  

Lâm Nhất khép lại quyển Thanh Huyền Bút Lục, hồi lâu không nói gì.  

Hắn khâm phục chủ nhân của Thanh Huyền Bút Lục đến mức không lời nào có thể tả, cảm giác này là ngưỡng mộ, là thật lòng khâm phục.   

Vừa chấn động lòng người, vừa mang đến một cảm giác thất bại tột cùng.  

“Núi cao còn có núi cao hơn... Thế giới này thật rộng lớn, có lẽ những gì mình nhìn thấy và cảm nhận còn chưa bằng một góc băng sơn”.  

Lâm Nhất hít vào một hơi, trong mắt lập tức lộ ra vô vàn hăng hái.  

Vách Sám Hối có thể nhốt thân thể nhưng lại không thể hạn chế được trái tim của hắn. Giờ phút này, trái tim hắn thực sự đã thoát khỏi chốn lao tù này.  

Một tia sắc bén thoáng qua trong mắt người thiếu niên, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và phờ phạc, nhưng cũng vì đôi mắt ấy mà trở nên rực rỡ muôn màu.  

Tiếng đàn lại vang lên, nhưng nó không còn khó nghe khi vào tai Lâm Nhất nữa.  

Có lẽ tiếng đàn không thay đổi, thứ thay đổi chỉ có lòng người.  

Nhưng lúc này Lâm Nhất không có tâm trạng để ý đến tiếng đàn này, hắn chỉ muốn thử thêm lần nữa.