Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1316



“Không phải đã nói là chỉ dùng tu vi Huyền Võ tầng thứ 8 thôi sao? Thiên tài của Vân Tiêu Kiếm Các, ngươi đây là đang tự vả mặt mình đấy à?”  

Đáy mắt thoáng qua vẻ giễu cợt, thanh uy của cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9 bao trùm khắp toàn thân, Lâm Nhất áo sam xanh như thác, tóc dài tung bay, lạnh lùng nhìn đối phương.  

“Tiểu sư đệ, khôi phục tu vi rồi!”  

Nhóm người Hân Nghiên bên dưới đài nhìn thấy cảnh này thì trong mắt ai nấy đều lấp lánh.  

Rất nhiều đệ tử Kiếm Các sau cơn ngạc nhiên qua đi cũng đều cảm thấy mừng như điên.  

Lâm Nhất tự cắt Huyền mạch, tu vi tạm ngưng không thể tăng tiến, có sức mạnh được người người xưng tụng là con át chủ bài đã bộc lộ hết tại đây, người luôn đứng ở đỉnh cao kia vậy mà đã khôi phục được tu vi đỉnh phong bằng một cách nào đó mà không ai có thể tưởng tượng ra được.  

Lạc Dư Hàng nằm trên đất nghe thấy lời này chỉ cảm giác cực kỳ chói tai, sắc mặt đỏ lựng.  

Huyền Võ tầng thứ 9!  

Hắn ta nhìn chằm chằm vào thiếu niên như cười như không ở phía trước mặt, trong lòng ấm ức vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thực không ngờ, Lăng Tiêu Kiếm Các lại có loại đệ tử bỉ ổi đê tiện như ngươi, rõ ràng đã đột phá cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9 còn cố ý giấu diếm lừa gạt ta!”  

“Cố ý lừa gạt? Ta chưa từng nói về tu vi của mình bao giờ, là tự ngươi thấy ta lên đài, rồi cất lời cuồng ngôn nói chỉ dùng tu vi Huyền Võ tầng thứ 8 đã đủ đánh bại được ta”.  

Lâm Nhất cười lạnh nói: “Thế nào? Nhanh thế mà đã không nhớ lời mình đã nói rồi à, da mặt của ngươi cũng dày thật đó!”  

“Ha ha, ta có nhớ hay không thì liên quan gì ngươi? Tên vô dụng này, nếu như ngay từ đầu ta dùng tu vi đỉnh phong thì ngươi có chắc sẽ đánh bại được ta? Ngươi chỉ là một tên hề nhảy nhót mua vui mà thôi…”.  

Lạc Dư Hàng lau khô vết máu nơi khoé miệng, gương mặt lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta thèm vào nói chuyện với ngươi”.  

Lời vừa dứt, hắn ta phẩy tay định thu lại bội kiếm vào trong tay.  

Leng keng!  

Nhưng thanh trường kiếm bốn thước chỉ mới nhúc nhích một chút, còn chưa kịp bật lên thì đã bị một bàn chân dẫm bẹp xuống.  

Kiếm là tôn nghiêm của kiếm khách, là thể diện của kiếm khách, dẫm lên bội kiếm thì cũng không khác gì vả vào mặt người ta một cái.  

Mặt Lạc Dư Hàng băng lạnh, ngẩng đầu nói: “Ngươi muốn làm gì?”  

“Muốn đi cũng được, để thanh kiếm này lại, coi như một bài học”, vẻ mặt Lâm Nhất không đổi, hờ hững nói.  

“Làm càn! Kiếm của ta chính là Huyền binh Huyền cấp, há để ngươi nói thu liền thu, hơn nữa, kiếm của Lạc Dư Hàng ta ngươi giữ được không? Thu!”  

Trong tiếng quát giận dữ, Chân nguyên xao động Lạc Dư Hàng mở lòng bàn tay ra lại dùng sức thu về một lần nữa.  

Bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, kiếm uy trên người Lạc Dư Hàng bùng phát, những người bên dưới đứng gần đài cao đều bị đánh văng ra ngoài.  

“Thu được không?”  

Nhưng chân của Lâm Nhất vừa nhấn một cái, bảo kiếm vừa rồi còn giãy dụa muốn thoát ra liền ngoan ngoãn nằm im.  

Phụt!